Cẩn ca nhi vừa bị tát vừa bị đá, Đỗ Thiên Thiên tuy đau lòng không thôi, nhưng nàng tuyệt không nương tay. Đứa nhỏ này nếu không được dạy dỗ nghiêm khắc, e rằng sau này sẽ gây ra những chuyện còn đáng sợ hơn.
Nàng chưa từng nghĩ rằng Cẩn ca nhi, một đứa nhỏ ngoan ngoãn như thế, lại có thể xuống tay với Phúc Bảo.
Có lẽ, nàng thực sự chưa hiểu rõ con trai mình.
Chỉ trách bản thân nàng, những ngày ở bên Cẩn ca nhi quá ít ỏi, có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong mấy năm làm phu thê với Trần Khuyết Dư, điều duy nhất đáng để nàng trân trọng chính là đứa con trai này.
Cẩn ca nhi lặng lẽ rơi nước mắt, đôi mắt đen láy mở to, những giọt lệ long lanh như hạt đậu lăn dài trên má.
Đỗ Thiên Thiên vươn tay, dịu dàng lau đi vệt nước mắt trên mặt con trai, nhẹ giọng hỏi: “Tối nay con có về không?”
Cẩn ca nhi vốn không định trở về. Trong lòng cậu bé chỉ muốn dù có phải ăn vạ thêm vài ngày, cũng nhất định ở lại đây. Nhưng khi nghe mẫu thân hỏi vậy, cậu bé bỗng đổi ý. Cẩn ca nhi dùng tay áo lau khô khuôn mặt, giọng cứng cỏi đáp: “Con sẽ về.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT