Từ sau sự kiện ở Quốc công phủ, Dung Tuyên sớm đã nhận ra thái độ của Đỗ Thiên Thiên đối với hắn có thể nói là lạnh nhạt hẳn. Nàng không còn chút thân thiện như trước, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ xa cách.
Phải nói thế nào mới được đây? Nếu thời gian quay lại, có lẽ hắn vẫn sẽ dùng thủ đoạn ép nàng cắt đứt hoàn toàn với quá khứ. Dù biết điều đó khiến nàng tổn thương, nhưng trong lòng hắn, đó là cách duy nhất để giữ nàng bên mình.
Hắn khẽ thở dài, quay người bế con gái nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng đùa giỡn với đứa nhỏ. Đôi mắt hắn tràn đầy nhu tình, chăm chú nhìn khuôn mặt bé bỏng. Nhưng chỉ chơi một lát, hắn đã đặt con bé xuống, sợ nàng mệt.
Đỗ Thiên Thiên nhìn hắn, trong lòng không khỏi khó chịu. Nàng càu nhàu: “Nếu đã muốn chơi với con bé, sao không bế lâu hơn một chút? Con bé đâu phải đồ chơi để ngươi giải khuây.”
Dung Tuyên nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên. Hắn thà nghe nàng cằn nhằn, châm chọc mình còn hơn là nàng im lặng, chẳng buồn để ý đến hắn. Hắn đáp: “Ta sợ con bé chơi nhiều sẽ mệt.”
Quả nhiên, vừa đặt xuống giường, đứa nhỏ đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều.
Trong khoảnh khắc, cả hai như không còn lời nào để nói. Không khí giữa họ trở nên gượng gạo. Người hầu đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột. Đã nhiều ngày nay, phu thê họ chẳng nói được với nhau vài câu. Không hẳn là cãi vã, nhưng tình cảm giữa họ rõ ràng không còn thân mật như trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play