Trần Khuyết Dư bị Đỗ Thiên Thiên đâm một kiếm không hề nhẹ, nỗi đau trong lòng hắn vượt xa cơn đau từ miệng vết thương. Đôi mắt căng đầy tơ máu đỏ rực, hắn chẳng ngờ rằng khi đối diện với hận ý trần trụi của Đỗ Thiên Thiên, bản thân lại yếu đuối hơn tưởng tượng đến vậy. Trong phút chốc, hắn cảm thấy khó lòng chịu đựng.
Hắn biết Đỗ Thiên Thiên hận hắn, nhưng không ngờ hận ý ấy lại sâu sắc đến thế, nặng nề đến mức nàng sẵn sàng ra tay giết hắn. Trần Khuyết Dư ôm lấy vết thương, khuôn mặt méo mó vì đau, hơi thở trở nên khó nhọc. Hắn hít từng ngụm khí gấp gáp, nhưng vẫn không thể xoa dịu cơn đau nhói từ lồng ngực.
Khi đại phu được mời đến gấp rút, Cẩn ca nhi vẫn luôn túc trực bên giường, sắc mặt cậu bé tái nhợt như tờ giấy, trông thật đáng thương.
May thay, nhát kiếm ấy không trúng chỗ hiểm. Sau khi bôi thuốc và băng bó cẩn thận, máu đã ngừng chảy. Đại phu bị đám người vây quanh nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Lúc này, ông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng cho an nguy của chính mình.
Ông cẩn thận dặn dò: “Đại nhân, mấy ngày tới ngài nên nằm yên trên giường tĩnh dưỡng, tuyệt đối không được tùy tiện đi lại. Miệng vết thương tuy không trúng chỗ hiểm, nhưng lại rất sâu, cần phải dưỡng từ từ. Nếu để máu chảy thêm lần nữa, e là sẽ không tốt.”
Trần Khuyết Dư vốn nhắm mắt, nghe câu ấy thì mí mắt khẽ động, chậm rãi lặp lại từng chữ, giọng điệu đầy châm biếm: “Rất sâu sao?”
Đại phu tưởng hắn không tin, vội vàng giải thích: “Đúng vậy, nếu nhát kiếm này lệch thêm chút nữa, e là đã xuyên qua ngực ngài. Hơn nữa, loại vết thương này kỵ nhất là rút kiếm ra khi chưa kịp bôi thuốc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT