Trời đột nhiên tối sầm, mây đen dày đặc giăng đầy, chẳng bao lâu sau, bên ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng mưa rơi rào rạt, những hạt mưa to như hạt đậu đập xuống ào ào.
Trần Khuyết Dư đứng lặng bên cửa sổ, thân hình bất động. Gió lạnh thổi trực diện vào mặt hắn, mang theo vài giọt mưa lành lạnh, thấm đẫm sự mát mẻ.
Trên gương mặt hắn không lộ chút cảm xúc nào, đôi mắt đen sâu thẳm tựa hồ chẳng chút gợn sóng. Hắn chỉ đứng lặng, không thốt một lời. Bỗng nhiên, không biết nghĩ đến điều gì, gương mặt Trần Khuyết Dư thoáng hiện một vết rạn, đó là một nụ cười trào phúng đến cực điểm, kéo theo cả khóe mắt và chân mày đều như đang cười.
Hắn nhớ lại lời Cẩn ca nhi vừa nói với mình. Đứa nhỏ mở to đôi mắt long lanh như nho đen, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, nói: “Con nhất định sẽ ngoan ngoãn chờ mẫu thân trở về, cả nhà ba người chúng ta sẽ không bao giờ xa rời.”
Lời nói ngây thơ của trẻ nhỏ luôn dễ nghe như vậy. Nhưng Trần Khuyết Dư làm sao không hiểu, Đỗ Thiên Thiên tuyệt đối sẽ không theo hắn trở lại Quốc công phủ, thậm chí trước mặt hắn, nàng còn chẳng chịu thừa nhận thân phận của mình.
Mưa dần yếu đi, không mấy chốc chỉ còn tí tách như mưa bụi. Trần Khuyết Dư xoay người, bước vào trong phòng, lấy ra chiếc bình tro cốt mà hắn đã giấu kín suốt năm năm. Một giọt nước trên trán vô tình nhỏ xuống chiếc bình, hắn lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch, khiến nó không dính một hạt bụi.
Hắn như một kẻ si dại, lẩm bẩm với chiếc bình: “Cẩn ca nhi từng hỏi ta, ta có còn thích nàng không.” Hắn khẽ cười, giọng trầm thấp, “Ta không thích nàng. Cả đời này, người ta ghét nhất chính là nàng, Đỗ Thiên Thiên. Nàng thật sự âm hồn không tan mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play