Lời nói của Dung Tuyên thật dễ nghe, ánh mắt sâu thẳm của hắn cứ đắm đuối nhìn Đỗ Thiên Thiên, khiến cả người nàng như nhũn ra, đứng không vững. Hắn đang làm gì thế này? Có lẽ, như hắn đã nói, hắn thật sự thích nàng.
Từ năm mười bốn tuổi, Đỗ Thiên Thiên chỉ biết đến cảm giác thích người khác, nhưng chưa từng có nam nhân nào nói rằng thích nàng. Nàng không rành rụt rè, chẳng biết thêu thùa, cũng không hiểu cách giữ dáng vẻ đoan trang hay e lệ. Khi ấy, Đỗ Thiên Thiên tràn đầy sức sống, thường mặc hồng y, phi ngựa tung hoành, rực rỡ và kiêu ngạo, nhưng cũng khó gần vô cùng.
Đỗ Thiên Thiên khẽ mở miệng, từng chữ chậm rãi thốt ra: “Ngươi để ta suy nghĩ thêm một chút.”
Nàng hiểu rõ, hiện tại ngoài việc tin tưởng và dựa vào Dung Tuyên, nàng không còn cách nào khác. Muốn lật lại vụ án cho phụ thân, nàng phải dựa vào hắn. Còn chuyện báo thù, nói ra thật xấu hổ, kiếp trước nàng sống quá mơ hồ, đến giờ vẫn không đoán ra được ai đã hạ độc hại nàng.
Trong hậu viện của Quốc công phủ, Trần Khuyết Dư chỉ có hai nữ nhân là nàng và Lục Tử. Đôi khi Đỗ Thiên Thiên tỏ ra lạnh nhạt với Lục Tử, không thèm để ý, nhưng Lục Tử luôn dịu dàng, nhỏ nhẹ, yếu đuối, trên mặt thường mang nụ cười, chẳng bao giờ so đo với nàng.
Trong ký ức của Đỗ Thiên Thiên, Lục Tử là một nữ nhân vô cùng ôn nhu và yếu đuối. Sau này, nàng cũng từng nghĩ, tại sao Trần Khuyết Dư lại thích Lục Tử mà không thích nàng? Có lẽ vì nàng không đủ ngoan ngoãn, dịu dàng, thường xuyên cãi vã, thậm chí giận dữ còn cầm roi đứng trước mặt hắn mà liều mạng.
Cũng khó trách Trần Khuyết Dư không ưa nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play