Đỗ Thiên Thiên co mình trong góc, hai tay ôm lấy đầu gối, đôi mắt đen nhánh ướt át ngước lên nhìn thẳng vào ánh mắt Dung Tuyên. Nàng khẽ nói, giọng mang chút run rẩy: “Ngài nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, sao mà không sợ.”
Dung Tuyên nói không sai, Đỗ Thiên Thiên quả thật là người vô tâm vô phế. Nàng từng bị Trần Khuyết Dư tổn thương sâu sắc, trái tim sớm đã khép kín, không còn để tâm đến bất kỳ điều gì. Vì thế, nhân lúc hắn không có ở đây, nàng không chút do dự bỏ trốn. Khi bị bắt trở về, nàng cũng chẳng có quá nhiều dao động. Trong lòng nàng, mọi chuyện dường như chỉ là một sự chấp nhận đầy bất đắc dĩ – tự nhận mình xui xẻo mà thôi.
Dung Tuyên khẽ há miệng, hơi thở nặng nề, đôi tay giấu trong tay áo run lên nhè nhẹ. Khi cất lời, giọng hắn càng run rẩy dữ dội hơn: “Ngày ta rời đi, chẳng phải nàng đã hứa sẽ ngoan ngoãn ở lại trong phủ sao? Nàng lừa ta! Lại một lần nữa lừa ta!”
Hắn nhắm chặt mắt, những chuyện Đỗ Thiên Thiên từng làm, từng nói, hắn đều nhớ rõ mồn một. Đây không phải lần đầu nàng gạt hắn. Nữ nhân này, chưa bao giờ chịu tin tưởng hắn.
Hắn nhớ lại năm mười bốn tuổi, khi ấy da mặt hắn mỏng, bám theo Dung Mẫn và Đỗ Thiên Thiên đến hội hoa đăng ngày mười lăm tháng giêng. Bằng hữu đều cười nhạo hắn, bảo sao lại cứ quấn quýt bên nữ nhân như thế. Hắn đỏ mặt, lắp bắp thanh minh rằng mình chỉ muốn bảo vệ nhị tỷ, không để nhị tỷ bị nam nhân khác lừa gạt.
Nhưng với tính tình đanh đá của Dung Mẫn, đâu cần đến sự bảo vệ của hắn? Đi được nửa đường, nàng đã chê hắn vướng víu, đẩy hắn cho Đỗ Thiên Thiên, rồi một mình chạy đi tìm Từ Thanh Xa hẹn hò.
Đỗ Thiên Thiên khi ấy mặt mày ủ dột, trước khi rời đi còn oán thán vài câu: “Ta lát nữa cũng phải đi tìm Trần Khuyết Dư, đệ đệ ngươi cứ bám theo ta thế này là sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play