Trong ký ức của Đỗ Thiên Thiên, Phương Dư Thư chỉ là một gã công tử ăn chơi trác táng. Trong đám công tử thế gia, hắn thuộc dạng lười biếng nhất, không có chút chí tiến thủ nào. Hắn không chịu chăm chỉ đọc sách, thường xuyên trốn học để đi chơi, bị phu tử phạt đứng đến mức trở thành chuyện thường ngày ở huyện.
Nàng, khi ấy, cũng không mặn mà gì với việc học. Thường bị Phương Dư Thư xúi giục, nàng không kìm được mà cùng hắn trốn học.
Nói ra thì, hai người năm xưa cũng coi như bằng hữu đồng cam cộng khổ.
Về sau, Phương Dư Thư tham gia khoa cử, thành tích chỉ ở mức làng nhàng. Nhưng nhờ đó, hắn giành được một chức quan nhỏ trong Hàn Lâm Viện. Từng bước một, nhờ sự nâng đỡ của phụ thân, quan lộ của hắn ngày càng rộng mở.
Nghe hắn nói vài lời nửa đùa nửa thật, Đỗ Thiên Thiên chỉ lặng thinh, không đáp lại.
Phương Dư Thư bước nhanh vài bước, tiến lên trước. Vẫn giữ nụ cười tươi tắn, nhìn qua phúc hậu mà vô hại, hắn cất lời: “Thẩm cô nương, sao lại không nói gì? Chẳng lẽ cô nương không nhớ ta sao? Lần trước, chúng ta đã gặp nhau ở Quốc công phủ cơ mà.”
Đỗ Thiên Thiên chỉ đơn giản là không muốn để ý đến hắn. Ánh mặt trời vàng rực rỡ đổ xuống, nàng khẽ giơ tay, để lộ nửa đoạn cổ tay trắng mịn như sương tuyết. Nàng nở nụ cười khách sáo, giả vờ như chẳng quen biết hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play