Dưới ánh trăng mờ nhạt giữa đêm khuya, Đỗ Thiên Thiên chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng yếu ớt để nhìn rõ con đường. Nàng rẽ trái rồi lại rẽ phải, cuối cùng cũng thoát ra khỏi con ngõ nhỏ.
Cửa thành phải đến sáng hôm sau mới mở, nên nàng quyết định tìm một khách điếm để nghỉ tạm một đêm. Ngày mai, nàng sẽ rời khỏi thành, mua một cỗ xe ngựa và thuê một mã phu để lên đường đến biên cương.
Chuyện mượn xác hoàn hồn nghe qua thật quá hoang đường. Đỗ Thiên Thiên trong lòng không dám chắc liệu phụ thân và ca ca có tin nàng hay không. Nhưng dù họ không tin, nàng vẫn phải đi.
Trên đường phố vắng tanh, giờ này các cửa tiệm đã sớm đóng cửa, ngay cả một bóng người cũng không thấy. Đỗ Thiên Thiên lấy tay quệt chút bùn đất bôi lên mặt. Gương mặt này vốn quá nổi bật, nếu không che giấu, e rằng sẽ rước lấy họa.
Trong bóng tối, Đỗ Thiên Thiên khó khăn lắm mới tìm được một khách điếm. Nàng gõ cửa hồi lâu, cuối cùng mới nghe tiếng người bên trong đáp lại, giọng ngái ngủ: “Ai đó? Nửa đêm còn gõ cửa!”
Cửa mở, tiểu nhị nhìn thấy một nữ nhân dáng người yểu điệu thì giật mình, vội chống tay vào cửa, cảnh giác hỏi: “Cô nương là ai? Tới đây làm gì?”
Đỗ Thiên Thiên biết dáng vẻ hiện tại của mình dễ khiến người ta nghi ngờ. Nàng mỉm cười, cố gắng tỏ ra tự nhiên, dùng giọng Tô Châu mềm mại, hơi ngượng nghịu: “Ta muốn ở trọ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play