Edit: Trúc Linh

Buổi chiều, sau khi mẹ Hạ đi làm, Hạ Uyển Ương quyết định đi kiểm kê hai cái nhà kho đó cho kỹ.

“Vào trong!”

Giây tiếp theo, cô đã xuất hiện trong không gian. Lúc này, giọng nói ma mị của 007 vang lên: “Cô không cần phải hét lên mỗi khi vào, cứ nói trong lòng là được. Lấy đồ cũng chỉ cần dùng ý thức thôi, đồ nhà quê!”

Má Hạ Uyển Ương phồng lên: “Hứ, cậu mới là đồ nhà quê, cậu không nói thì làm sao tôi biết? Cậu dám chế nhạo tôi! Cậu có tin tôi khiếu nại cậu không!”

007 cười khà khà: “Khiếu nại tôi? Cô đi đâu để khiếu nại đây?”

Hạ Uyển Ương lườm một cái không thèm để ý, cô thật sự không biết khiếu nại ở đâu cả!

Hạ Uyển Ương lên núi suốt cả chiều. Trên núi có rất nhiều động vật nhỏ cùng với dã thú có điều vừa nhìn thấy cô là chúng đã tránh xa. Ban đầu cô còn khá sợ hãi nhưng sau đó dần dần phát hiện ra những con dã thú này khi thấy cô đều tỏ vẻ vừa thân thiện vừa hoảng loạn nên cô trở nên bạo dạn hơn nhiều!

Cô đi đến nhà kho. Tối qua cô chỉ vào cái thứ nhất, trưa nay cùng mẹ mở cái thứ hai mới thấy bên trong cái thứ hai đầy ắp gạo, bột mì, dầu đậu nành, thậm chí có đến mười mấy loại gia vị cùng với một lượng lớn hoa quả và rau xanh. Tuy chủng loại không nhiều nhưng số lượng thì đủ lớn!

Buổi tối, cả nhà tan ca về đến nhà, sau khi ăn cơm xong, mẹ Hạ tỏ vẻ thần bí kéo Hạ Uyển Ương vào phòng, rồi từ trong tủ quần áo lấy ra một cái vali.

“Cái gì vậy mẹ?”

Mẹ Hạ khẽ nói: “Trước đây sợ con làm mất nên không dám cho con mang nhiều, giờ con có chỗ cất rồi, mẹ cũng yên tâm hơn. Đương nhiên là phải cho con mang thêm nhiều một chút trước khi con đi chứ!”

Nói xong, bà mở nắp ra, bên trong đầy ắp tiền!

Trời ơi!

Hạ Uyển Ương thốt lên một tiếng: “Mẹ, mẹ lấy đâu ra số tiền này vậy? Nhà mình giàu thế sao?”

Mẹ Hạ làm ra điệu bộ “con đúng là không có kiến thức”: “Đương nhiên là gia truyền chứ sao nữa. Bà cố nội của mẹ là cách cách thời cuối nhà Thanh, năm xưa bị bức hại nên thân thể yếu ớt, sau khi gả cho ông nội của mẹ thì không có con ruột, coi ông ngoại con như con trai mình. Khi bà ấy qua đời có để lại cho ông ngoại con hơn trăm cái rương. Khi ông ngoại con qua đời thì truyền lại cho mẹ. Chuyện này ngoài bố con ra thì ngay cả các anh con cũng không biết!”

Hạ Uyển Ương “ồ” một tiếng: “Nhưng mà khi mẹ gả cho bố con làm sao qua được thẩm tra chính trị ạ?”

“Sau khi bà cố nội của mẹ gả cho ông nội mẹ hơn một năm thì mất, sau này ông nội lại cưới một người vợ khác, bà ấy thì ba đời bần nông! Hơn nữa, ông nội mẹ khi cưới bà cố nội không hề đăng ký kết hôn, ông nội không chê bai bà ấy mà còn cứu bà ấy nữa, nên bà ấy mới một lòng một dạ đối tốt với bố con như vậy!”

“À đúng rồi, những cái rương đó đều được giấu ở sân sau căn nhà cũ của ông ngoại con. Ngày mai con đi với mẹ một chuyến, cho hết vào cái vườn bí mật của con luôn dù gì cũng không đâu an toàn bằng ở đó. Hai năm nay đối thủ của bố con theo dõi nhà mình rất sát sao, biết đâu một ngày nào đó những thứ ấy sẽ mang đến họa sát thân cũng nên! Cứ nửa đêm mẹ và bố con toàn đến đó lén đưa về đây một ít, đây là tất cả những gì lấy về được trong năm nay đó!”

Hạ Uyển Ương đậy nắp vali lại rồi đặt vào tủ quần áo, tiện thể khóa tủ: “Mẹ, những thứ này mẹ giữ để chi tiêu trong nhà, đợi nửa đêm hai mẹ con mình đi một chuyến, sau đó giấu thêm một ít ở nhà, số còn lại gửi ở chỗ con!”

Mẹ Hạ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con gái, gật đầu đồng ý.

Tối đó, mẹ Hạ lấy lý do con gái sắp xuống nông thôn để đòi ngủ cùng con gái. Nửa đêm, hai mẹ con đạp xe đến căn nhà của ông ngoại, đào nửa tiếng đồng hồ mới lộ ra một cái rương. Mẹ Hạ lau mồ hôi, khẽ nói: “Bố con khỏe, mười phút là đào được còn hai mẹ con mình mà muốn mang hết đi thì phải đào đến bao giờ chứ?”

Hạ Uyển Ương suy nghĩ một chút sau đó nhảy xuống hố rồi đặt tay lên mặt đất, nghĩ đến lời chế nhạo của 007, trong lòng nói một tiếng “vào”! Tự dưng khóe môi khẽ nhếch lên. ( app TYT - tytnovel )

Mẹ Hạ kéo cô đứng dậy, hai mẹ con cùng nhau xuất hiện trong không gian.

Nhìn hơn trăm cái rương lớn đặt trên đất, mẹ Hạ cười nghiêng ngả: “Biết thế đã không đào, mệt chết mẹ rồi!”

Hai người kiểm kê một lượt thấy có hơn ba mươi rương trang sức đá quý, năm mươi rương vàng thỏi lớn nhỏ, hai mươi rương đồ cổ thư họa, hai mươi tám rương tiền nhân dân tệ!

Một rương tiền nhân dân tệ có 300 cuộn, mỗi cuộn 100 đồng, một rương là 3 vạn đồng, hai mươi tám rương là 84 vạn đồng!

Hai mẹ con phải sững sờ cỡ mười phút. Trong thời buổi một cái bánh bao thịt ba xu thì 84 vạn đồng là khái niệm gì chứ?

“Mẹ, trang sức vàng bạc thì con hiểu, nhưng bà cố nội của mẹ là cách cách cuối nhà Thanh thì làm sao có nhiều tiền như vậy ạ?”

Mẹ Hạ bật cười: “Con bé ngốc, đa số toàn là tiền ông ngoại con kiếm được khi bán đồ cho một nhà tư bản. Mấy năm trước nhà tư bản đó chạy ra nước ngoài nên không mang được nhiều tiền như vậy, thế là tình cờ tìm đến ông ngoại con mua một ít tranh vẽ mang đi!”

Hạ Uyển Ương tiếc nuối tặc lưỡi: “Vậy là nhiều bảo bối như vậy đều bị thất thoát ra ngoài rồi ạ!”

“Thôi được rồi, đây không phải chuyện con phải lo lắng. Mẹ nói cho con biết nhé, số tiền này con tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, để người khác biết thì cả nhà mình sẽ bị điều đi làm bạn với trâu bò đấy!” Biết không gian chỉ có con gái mình vào được, mẹ Hạ nói chuyện cũng không giấu giếm gì nữa!

“Chậc, mẹ không sợ con tham lam không đưa cho mẹ sao? Mẹ ơi~”

Chữ cuối cùng kéo dài ra, mẹ Hạ vỗ vào mông cô một cái: “Con bé mắt trắng vô lương tâm này, con là cả mạng sống của mẹ, mẹ để ở chỗ con tức là cho con mà!”

Nghe thấy lời này, nước mắt Hạ Uyển Ương lập tức tuôn rơi: “Mẹ, kiếp trước con xin lỗi, là con không nghe lời mẹ và bố nên cuối cùng mới khiến hai người bị như vậy…”

Mẹ Hạ lau nước mắt cho cô: “Con ngoan, không cần nói xin lỗi, mẹ không nhớ chuyện kiếp trước gì cả vì vậy kiếp này con ngoan ngoãn là được!”

Hạ Uyển Ương ngẩn người: “Nếu kiếp này con xuống nông thôn thật sự gặp lại Trương Thời Dã, liệu mẹ có đồng ý cho chúng con ở bên nhau không? Anh ấy là con trai út của trưởng thôn, nhưng dù sao anh ấy cũng là một nông dân, bố mẹ có chấp nhận anh ấy không?”

“Người đàn ông có thể chết vì con mà mẹ còn không chấp nhận thì mẹ còn muốn chấp nhận người như thế nào nữa? Con gái à, gặp được một người bạn đời tâm đầu ý hợp vốn dĩ là một điều rất khó khăn, vì một ý niệm sai lầm mà bỏ lỡ nhau thì đáng tiếc biết bao? Con nói kiếp trước đến cuối hai đứa đã bỏ lỡ nhau còn gì, suốt hai mươi năm trời ngày nào con cũng nghĩ đến cậu ấy, như thế thì đau khổ biết chừng nào? Mẹ sẽ không để con gái bảo bối của mẹ phải sống trong tiếc nuối cả hai kiếp. Nếu kiếp này con còn có thể gặp lại cậu ấy, mẹ nhất định sẽ chúc phúc cho hai đứa!”

Nghe mẹ Hạ nói xong Hạ Uyển Ương vừa trút bỏ được gánh nặng trong lòng vừa cảm động đến mức rơi nước mắt.

Mẹ Hạ an ủi một lúc lâu, Hạ Uyển Ương mới nín khóc mỉm cười: “Thôi được rồi, hai mẹ con mình mau về thôi, con buồn ngủ chết mất!”

Khi hai mẹ con về đến nhà đã là hai giờ sáng. Hai mẹ con mệt đến mức vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi!

Ngày hôm sau, lúc Hạ Uyển Ương tỉnh dậy thì đã là mười giờ sáng. Cô đi ra khỏi phòng thấy mẹ Hạ đang nấu ăn trong bếp, từng chậu từng chậu thức ăn chất đầy kệ, có thịt heo hầm dưa chua, khoai tây xào sợi, cải thảo xào chua ngọt, thêm cả những chiếc bánh bao tròn xoe.

Tay mẹ Hạ không ngừng nghỉ: “Ối, heo con lười biếng dậy rồi à? Trong kho của con có nhiều hộp cơm không? Mau lấy ra đựng thức ăn rồi cất vào, mấy ngày nay mẹ định làm cho con nhiều món chút, chỉ là thịt bị hạn chế nên khó mua, con lấy ra đi, mang theo thịt sống con cũng không biết làm, nhờ người khác làm thì ăn thịt mãi cũng không an toàn, con cứ ăn cơm tập thể khi nào đói thì tìm cơ hội vào vườn bí mật mà ăn nhé!”

Hạ Uyển Ương ôm lấy mẹ Hạ từ phía sau: “Mẹ ơi, mẹ tốt với con thật đó, con thấy hạnh phúc cực kỳ!”

“Chậc, đừng có làm màu nữa, mau lấy thịt đi! Mẹ nói trưa sẽ đưa con đi mua đồ nên bảo chị dâu cả và chị dâu hai ăn ở căng tin đơn vị rồi, còn chưa đầy bảy tiếng nữa là bọn họ tan làm buổi tối, mẹ còn có thể làm thêm mười chậu thức ăn nữa đấy!”

Hạ Uyển Ương hối hận vô cùng, sao cô lại không nghĩ đến việc nhờ mẹ làm thêm đồ để mang theo nhỉ? Hôm qua cô còn tiêu hơn sáu mươi đồng để mua đồ ăn, hức đau lòng quá đi!

Buổi chiều, mẹ Hạ lại làm gà hầm nấm, thịt kho tàu, chả giò chiên, tôm chiên, thịt heo xào chua ngọt.

Một chậu thức ăn có thể đựng được tám hộp cơm, lại còn đầy ắp. Mẹ Hạ làm thêm vài ngày nữa, tính để cô có thể ăn đủ cả năm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play