Edit: Trúc Linh

Năm 1995, đêm giao thừa, bên ngoài phủ một lớp tuyết dày trắng xóa. Những bông tuyết trắng muốt bay lất phất bao trùm vạn vật trong vẻ đẹp tinh khôi, huyền ảo. Vậy mà bầu không khí trong căn phòng lại đối lập hoàn toàn với khung cảnh tuyệt mỹ bên ngoài.

Người phụ nữ nằm trên chiếc giường cứng rắn, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, không chút sức sống. Bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng rộng thùng thình như một chiếc áo choàng quá khổ, nuốt chửng thân hình vốn đã gầy gò của cô. Giờ phút này, đôi mắt cô vô hồn nhìn chằm chằm vào ba người đang đứng cạnh giường.

"Hạ Uyển Ương, cô xem cô kìa, bệnh tật đến mức này vẫn khiến người ta thương xót biết bao, chậc chậc, thảo nào năm xưa bao nhiêu đàn ông vì cô mà hồn xiêu phách lạc."

Phương Chiêu Đệ tựa vào người Lý Văn Trác, đánh giá nàng mỹ nhân ốm yếu đang ngồi trên giường.

Hạ Uyển Ương không thèm liếc nhìn cô ta cái nào chỉ quay sang người đàn ông bên cạnh nói: "Lý Văn Trác, anh đã có được tất cả những gì anh muốn rồi, anh không thể buông tha tôi sao?"

Nhìn đôi mắt không chút cảm xúc của cô, đột nhiên Lý Văn Trác tiến lên túm lấy tóc cô: "Hạ Uyển Ương, làm vợ chồng hai mươi năm, trong lòng cô không có tôi dù chỉ một chút phải không?"

Hạ Uyển Ương cười một cách quyến rũ. Dù hiện tại cô chẳng ra hình người, quỷ cũng không ra quỷ, nhưng nụ cười của cô vẫn sống động xinh đẹp đến lạ.

"Lý Văn Trác, năm xưa vì muốn trở về thành phố mà anh quỳ lạy cầu xin tôi gả cho anh, ngay từ đầu anh đã biết tôi không thích anh rồi. Chúng ta làm vợ chồng hai mươi năm thì sao? Anh từng có được tôi chưa? Con người tôi và trái tim tôi chưa bao giờ là thứ anh có thể chạm vào!"

Phương Chiêu Đệ nhìn người đàn ông mình yêu thương run rẩy vì tức giận, cô ta giáng một cái tát vào khuôn mặt mà cô ta đã ghen tị gần nửa đời người: "Hạ Uyển Ương, cô nghĩ giờ cô đang ở trong hoàn cảnh nào hả? Là cô phải cầu xin Văn Trác mới đúng, cô còn dám ngông cuồng như vậy ư?"

Hạ Uyển Ương lau vết máu ở khóe miệng, ngước mắt nhìn Phương Chiêu Đệ: "Phương Chiêu Đệ, năm đó kẻ đẩy tôi xuống sông chính là cô phải không? Sau đó cô lại dẫn dụ tôi đi nghi ngờ Trần Thục Vân, tôi đúng là ngốc nghếch mà, diễn xuất vụng về như thế mà tôi cũng bị cô lừa!"

"Là tôi thì sao? Tôi nói cho cô biết những người đứng xem lúc đó cũng là do tôi gọi đến. Nếu không ép cô như vậy, làm sao cô chịu gả cho Văn Trác chứ? Làm sao chúng tôi có thể về thành phố được?" Phương Chiêu Đệ nói bằng vẻ đắc ý.

Lý Văn Trác buông tay đang túm Hạ Uyển Ương ra, chỉnh lại bộ vest đắt tiền trên người: "Buông tha cô là điều không thể nào. Di chúc của bố cô đã bị anh trai cô lấy đi rồi, cô được chia một ba tài sản của nhà cô. Cho nên cô tuyệt đối không được chết, phải đợi tôi lấy được phần thuộc về cô cái đã."

Hạ Uyển Ương cười khẩy một tiếng: "Quả nhiên là xuất thân nghèo khó, chỉ quan tâm đến những thứ vật ngoài thân đó."

Lý Hiểu Tiên sốt ruột: "Bố mẹ gọi con đến đây làm gì? Cái người đàn bà chết tiệt này có gì đáng xem đâu? Giao thừa cả nhà ba người chúng ta ở nhà không phải tốt hơn sao?"

Lý Văn Trác lấy lại tinh thần, nhớ ra mục đích của chuyến đi hôm nay: "Hạ Uyển Ương, bây giờ cô hãy viết một lá thư cho anh trai cô, bảo anh ấy giao phần của cô cho tôi."

Hạ Uyển Ương chỉnh tóc, chui vào chiếc chăn lạnh lẽo.

Phương Chiêu Đệ bị thái độ của cô chọc tức, vươn tay vén chăn kéo Hạ Uyển Ương dậy: "Hạ Uyển Ương, bảo cô viết thư mà cô không nghe thấy sao? Bố mẹ cô không còn nữa, cô còn tư cách gì mà cao ngạo hả?"

Hạ Uyển Ương nhắm mắt không nói. Phương Chiêu Đệ tức đến mức lồng ngực phập phồng, quay đầu nói với hai bố con: "Con gái yêu, con đi ra ngoài đợi mẹ với bố, mẹ có chuyện muốn nói với cô ta."

"Văn Trác, anh ra ngoài đợi em, em có cách khiến cô ta ngoan ngoãn viết thư."

Đợi hai người ra ngoài, Phương Chiêu Đệ cười một cách âm hiểm: "Hạ Uyển Ương, cô còn chưa biết phải không? Người bố tốt của cô không phải chết vì bệnh, mà là Lý Văn Trác dùng mười năm trời, dùng thuốc độc giết chết lão già đó từng chút một. Sau khi người mẹ tiên nữ của cô biết sự thật thì tức giận đến nỗi đi theo bố cô luôn. Cô nói xem, cô còn mặt mũi nào mà ngồi đây kiêu ngạo cầu xin Văn Trác buông tha cho cô?"

Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Hạ Uyển Ương, Phương Chiêu Đệ đắc ý nói tiếp: "Tôi khuyên cô vẫn nên nhanh chóng viết đi, nếu không Lý Văn Trác hết kiên nhẫn, các anh trai của cô..."

Tự dưng Hạ Uyển Ương cảm thấy bản thân thật nực cười, một ván bài tốt lại bị cô đánh nát bét, không chỉ hại chết bố mẹ mình, mà còn để cho cặp tra nam tiện nữ lòng lang dạ sói này hưởng thụ tất cả những gì vốn thuộc về cô và anh.

Năm xưa cô đưa Lý Văn Trác về thành phố, bố mẹ từng khuyên ngăn cô rằng anh ta không phải người tốt, kết hôn ở nông thôn không sao, ly hôn rồi coi như chưa từng xảy ra, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Chính cô đã nhìn Lý Văn Trác quỳ gối trước cửa hai ngày để được bố mẹ chấp nhận, chính sự không nỡ thoáng qua đó cuối cùng đã hại chết bố mẹ, hại cả cuộc đời cô.

Ha, mấy chục năm sống của cô thật nực cười làm sao, tại sao năm xưa không mạnh dạn hơn một chút, dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình, tại sao không nghe lời khuyên của bố mẹ, rõ ràng không có chút tình cảm nào với Lý Văn Trác vậy mà vẫn làm vợ chồng với anh ta nhiều năm như vậy, tại sao lại dung túng cho Lý Văn Trác bao nhiêu năm nay nuôi dưỡng một gia đình nhỏ bên ngoài rồi giờ đây là giam cầm bản thân cô để rồi khiến anh ta ngày càng tham lam, cuối cùng hại chết bố cô!

Hạ Uyển Ương hận, hận đến mức muốn giết chết bọn chúng ngay lập tức, nhưng cô không thể làm được. Bị giam cầm trong bệnh viện tâm thần này gần tám năm, cô căn bản không thể rời khỏi đây. Mỗi bác sĩ và y tá đều nhận lợi ích từ Lý Văn Trác, tuyệt đối sẽ không thả cô đi.

Đột nhiên, Hạ Uyển Ương mở ngăn kéo, lấy ra số thuốc mình đã lén lút tích trữ, nhét thẳng vào miệng, bưng cốc nước uống mấy ngụm. Đến khi Phương Chiêu Đệ phản ứng kịp thì cô đã nuốt hết toàn bộ vào bụng!

"Phương Chiêu Đệ, cô dẹp suy nghĩ đó đi, tôi sẽ không viết đâu, muốn tài sản của tôi thì các người cứ nằm mơ là có!"

"Cô đã uống thứ gì?" Phương Chiêu Đệ trở nên căng thẳng. ( truyện trên app t.y.t )

"Là thuốc các người ngày nào cũng bắt bác sĩ y tá ép tôi uống đấy. Không phải các người muốn tôi chết từ từ sao? Ha ha, như ý các người muốn, uống số thuốc này cùng một lúc thì tôi không cần chết từ từ nữa, tôi sẽ nhanh chóng đi tìm bố mẹ tôi để chuộc tội. Sau này các người ra ngoài cẩn thận đấy, bởi vì dù tôi có thành ma cũng không tha cho các người!"

Phương Chiêu Đệ cảm thấy sốt ruột vô cùng, vì Lý Văn Trác từng nói nếu các anh của cô không thấy cô hoặc không có thư viết tay thì sẽ không giao tài sản ra. Cô mà chết như vậy, chẳng phải vĩnh viễn sẽ không lấy được sao?

Phương Chiêu Đệ tiến lên một bước, bóp chặt cằm cô đưa ngón tay vào miệng Hạ Uyển Ương: "Cô nhổ ra đi, cái đồ tiện nhân nhà cô, cô..."

Lời còn chưa dứt, cánh cửa phòng "rầm" một tiếng bị mở tung, bên ngoài vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết của Lý Hiểu Tiên. Phương Chiêu Đệ nghe thấy tiếng khóc cũng lao ra ngoài.

Hạ Uyển Ương ngước mắt nhìn về phía cửa, hóa ra lại là người mà cô đã giấu kín trong tim suốt hai mươi năm.

"Trương Thời Dã, sao anh..."

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, đáy mắt đỏ hoe như không cam lòng pha lẫn chút tuyệt vọng, ngay cả giọng nói vốn lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày, lúc này cũng trở nên khàn đặc: "Hạ Uyển Ương, đây là cuộc sống mà em đã chọn sao? Tại sao em lại sống không tốt?"

Hạ Uyển Ương không kìm được nữa mà bật khóc nức nở, nỗi đau đớn như biển cả nhấn chìm bản thân. Cô chưa bao giờ suy sụp đến mức này, nước mắt rơi lã chã xuống nền đất lạnh lẽo, những cảm xúc vừa kìm nén trước mặt Phương Chiêu Đệ giờ phút này bùng nổ tất cả.

"Trương Thời Dã, em hối hận lắm, em sai quá sai rồi!"

Lòng anh đau như dao cắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Uyển Ương, em đừng như vậy, anh cầu xin em..."

Hạ Uyển Ương tiến lên ôm chầm lấy anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh cô mới thấy tất cả những gì trong giấc mơ những năm qua đều đã trở thành hiện thực một cách chân thật nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play