Edit: Trúc Linh
Trở về giường, Hạ Uyển Ương ngủ một mạch đến tám giờ sáng hôm sau. Khi cô dụi mắt đi rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương thì bất ngờ đứng bất động.
Cô gái trong gương có khuôn mặt dịu dàng đáng yêu, giữa đôi lông mày thấp thoáng toát lên vẻ quyến rũ như có thể làm tan chảy mọi trái tim lạnh giá. Đôi mắt tròn xoe, đuôi mắt hơi xếch lên, lười biếng như mèo như cáo. Lông mi dày, sống mũi nhỏ nhắn tinh xảo, cái miệng chúm chím đúng kiểu đang làm nũng, hai má hơi phúng phính y hệt đứa trẻ ngậm kẹo, khiến người ta không kìm được muốn véo một cái.
Hạ Uyển Ương luôn biết rõ mình khá xinh đẹp, dù sao từ nhỏ đến lớn cô luôn được các chú các dì trong đại viện khen ngợi. Có điều lúc này khi nhìn mình trong gương, bỗng nhiên cô phát hiện ra dù khuôn mặt vẫn vậy nhưng cứ có một cảm giác xa lạ khó tả.
Da dẻ trước đây đã trắng nay càng trắng mịn không tì vết giống gốm sứ tinh xảo điểm thêm chút hồng hào nhàn nhạt, trông thật đáng yêu động lòng người.
Hạ Uyển Ương cúi đầu nhìn xuống, lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc! Kiếp trước, trước khi xuống nông thôn, cô luôn thầm chê bai mình quá gầy gò, nhất là lúc nhìn thấy những bộ ngực nhô cao của các cô gái xung quanh, lòng cô toàn sự ngưỡng mộ, thậm chí suýt chút nữa rơi vào trạng thái tự kỷ nữa kìa!
Thế mà bây giờ cảm nhận được cảm giác "sóng trào" trước ngực, cô không khỏi phấn khích nhảy cẫng lên, sự rung động của cơ thể khiến vòng một cũng theo đó mà rung rinh…
“Ha ha ha” Tiếng cười ma mị vang lên từ nhà vệ sinh.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô chạy vào bếp lấy thức ăn mẹ để lại. Cả nhà đều đã đi làm, chỉ còn mình cô ăn. Ăn uống no nê, cô mang theo "quỹ đen" và cái hộp sắt mẹ Hạ đưa đi ra ngoài.
Nhớ lời 007 nói để đồ trong không gian có thể giữ được tươi, Hạ Uyển Ương nhanh chóng chạy thẳng đến tiệm cơm quốc doanh, gói ghém tất cả các món ăn một lượt, rồi mua thêm năm mươi cái bánh bao thịt.
“Cô mua nhiều bánh bao thế làm gì?” Nhân viên phục vụ tò mò hỏi.
Hạ Uyển Ương đảo mắt: “Nhà tôi sắp có chuyện vui, tôi có nghe danh đầu bếp của cửa hàng mình tay nghề rất giỏi, thế là mẹ tôi cử tôi đến mua một ít cho họ hàng từ xa đến nếm thử!”
Đầu bếp đang nhồi bột ở phía sau nghe thấy vậy, lập tức chạy đến cửa sổ đẩy nhân viên phục vụ sang một bên, mặt đầy phấn khích nói: “Mẹ cô đúng là có mắt nhìn, không giấu gì cô, tay nghề của tôi là gia truyền đấy, người bình thường ăn một lần rồi thì sẽ muốn ăn lần thứ hai!”
Hạ Uyển Ương cũng phối hợp cười nói: “Đúng đó, tôi cũng ăn một lần là muốn ăn lần thứ hai. Thế sư phụ, tôi có thể mua nhiều hơn được không? Sư phụ không biết đâu, họ hàng nhà tôi siêu đông, lỡ như một người ăn không đủ, muốn ăn cái thứ hai mà lại hết thì tiếc lắm!”
Cô gái nhỏ vốn đã xinh đẹp lại thêm cái miệng nhỏ ngọt ngào khiến đầu bếp phải ngây người ra: “Cô cứ mua thoải mái, tôi sẽ làm chủ cho, cô muốn mua bao nhiêu cũng được hết!”
“Cảm ơn sư phụ, lát nữa tôi sẽ ghi lời nhắn cho sư phụ trong sổ góp ý! Đúng là một đầu bếp vĩ đại khó gặp được!”
Mặt già của vị đầu bếp đỏ bừng: “Cũng không đến nỗi tốt như cô nói đâu!”
Hạ Uyển Ương nhìn nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh: “Gói hết lại cho tôi!”
Nhân viên phục vụ: “…”
Đầu bếp: “…”
Cuối cùng, dưới lời tâng bốc của cô đầu bếp còn tặng cô thêm một thùng lớn nữa. Bánh bao ba xu một cái mà cô mua tận 145 cái với sáu món mặn bảy món chay, tổng cộng hết sáu mươi mốt đồng. Thanh toán xong tiền phiếu, cô hì hục ôm đi.
Tuy hơi xót tiền, nhưng may là số lượng đủ lớn, cô ăn mỗi bữa một ít rồi cất trữ, vậy ít nhất có thể ăn được hai tháng!
Một hơi đi đến một nơi không có người, nhìn quanh thấy không có ai, Hạ Uyển Ương cau mày nói: “Thu vào!”
007: “…”
Điểm dừng tiếp theo của Hạ Uyển Ương là cửa hàng bách hóa. Nghĩ đến cái nhà kho rộng lớn trong không gian không thấy điểm cuối kia, cô không biết còn thiếu gì hết vì hình như không thiếu gì cả. Đến khi đi ngang qua quầy đồng hồ, Hạ Uyển Ương dừng bước.
“Đồng chí, làm phiền lấy hai chiếc đồng hồ này ra cho tôi xem!”
Nhân viên bán hàng nhìn cô gái trước mặt mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh phối với quần đen mới toanh, đôi giày da nhỏ đi trên chân vẫn còn mới đến chín phần, lập tức tươi cười lấy đồng hồ ra. ( truyện trên app t.y.t )
“Đồng chí, cô có mắt nhìn ghê, hai chiếc đồng hồ này là cặp hiếm có đấy, chỉ là giá hơi đắt nên vẫn còn ở đây!”
Từ bé Hạ Uyển Ương đã sống trong một gia đình khá giả, khi nhìn thấy hai chiếc đồng hồ cô lập tức nhận ra chúng đều là những món sở hữu chất lượng hàng đầu. Cô tỉ mỉ quan sát từng chi tiết, từ thiết kế mặt đồng hồ tinh xảo đến việc lựa chọn chất liệu dây đeo, không gì là không thể hiện sự chất lượng vượt trội của nó: "Gói lại cho tôi!" Hạ Uyển Ương quyết định không chút do dự.
Nhân viên phục vụ cười đến nỗi méo cả mặt: “Vâng, tổng cộng 460 đồng cộng thêm hai tờ phiếu đồng hồ!”
Thanh toán xong tiền và phiếu, cô nhờ nhân viên gói thật kỹ rồi mới cho vào ba lô.
Sau đó, cô chạy đến một chỗ khác: “Đồng chí, xe đạp này bán thế nào?”
Nhân viên phục vụ cũng đánh giá Hạ Uyển Ương một lượt: “Xe nam 220 một chiếc, xe nữ 190 một chiếc!”
“Được, lấy hết!” Hạ Uyển Ương nói với giọng điệu hào phóng.
“Tổng cộng 410 đồng cộng hai tờ phiếu xe đạp!”
Mặc dù trong lòng đang nhỏ máu nhưng cô vẫn mua. Kiếp trước, cô nhớ nơi cô xuống nông thôn, muốn mua một chiếc xe đạp ở Cung Tiêu Xã còn khó hơn lên trời. Mặc dù tạm thời không thể lấy ra có điều để trong không gian thì cô cũng yên tâm hơn. Đến lúc đó tặng Trương Thời Dã một chiếc, hehe~~
Vừa nghĩ đến Trương Thời Dã là Hạ Uyển Ương lập tức cảm thấy số tiền này chi ra cực kỳ đáng giá! Được sống lại một lần nữa, cô nhất định phải sống thật tốt với không gian mà anh đã tặng mình.
Từng chiếc xe được đẩy ra, sau đó cô tìm chỗ khuất cất tất cả vào không gian. Hạ Uyển Ương cảm thấy vô cùng thỏa mãn, chẳng qua mỗi lần cô đều yếu ớt gọi một tiếng: “Thu vào!” khiến 007 bị sốc đến mức “ngoài giòn trong mềm”.
Đi dạo thêm một lúc mua một ít vải và găng tay bảo hộ lao động, rồi mua thêm vài đôi giày giải phóng cùng giày vải nhỏ. Nhìn đồng hồ, cô liền ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Về đến nhà đã thấy mẹ Hạ đang ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa. Hạ Uyển Ương đứng ở cửa bếp nhìn bóng dáng bận rộn của mẹ, trong lòng thầm nghĩ tốt thật, vẫn còn có thể sống lại một đời.
Mẹ Hạ quay đầu, bị dọa đến mức giật mình kêu “Má ơi!” một tiếng: “Con khỉ quậy này về nhà cũng không biết nói một tiếng, làm mẹ giật mình muốn chết!”
Hạ Uyển Ương suy nghĩ một chút sau đó kéo tay mẹ Hạ nói: “Mẹ, mẹ theo con về phòng, con có chuyện muốn nói với mẹ!”
Hai mẹ con vào phòng, Hạ Uyển Ương đóng cửa lại, kéo rèm xuống xong quay sang nói với mẹ Hạ: “Mẹ nhắm mắt đi con có chuyện muốn nói với mẹ!”
Dù mẹ Hạ có hơi nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt. Hạ Uyển Ương kéo tay mẹ, nói một tiếng: “Vào trong!”
Hai mẹ con cùng nhau xuất hiện trong không gian!
Mẹ Hạ từ từ mở mắt ra, nhìn cảnh vật trước mắt, vẻ mặt đầy sự không thể tin được: “Đây là đâu vậy? Không phải chúng ta đang ở nhà sao?”
Hạ Uyển Ương dẫn mẹ Hạ đến phòng khách của biệt thự, hai người ngồi trên sofa. Cô kể rành mạch mọi chuyện cho mẹ nghe, kể đến Trương Thời Dã thì khóc nấc lên không ngừng. Mẹ Hạ cũng khóc theo, mặc dù bà không nhớ kiếp trước của con gái bảo bối với cả gia đình mình nhưng chỉ nghe thôi cũng đã thấy đau lòng.
“Vậy, đây là thế giới trong miếng ngọc bội mà đứa bé đó tặng cho con à?”
Hạ Uyển Ương gật đầu, lau nước mắt trên mặt, tiếp tục kể cho mẹ Hạ nghe về các quy tắc của không gian này.
Mẹ Hạ rất ngạc nhiên, con gái có được bảo bối này vậy việc xuống nông thôn thì bà có thể hoàn toàn yên tâm về mức độ an toàn lẫn chất lượng cuộc sống rồi!
“Ương Ương, chuyện này tuyệt đối không được nói cho ai biết có biết không? Để người khác biết con sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
“Mẹ, con đâu có ngốc, làm sao con đi nói cho người khác biết được chứ? Kiếp trước con cũng đã sống đến bốn mươi tuổi mặc dù ở kiếp này năm nay con mới mười tám nhưng tuổi tâm lý của con cũng thuộc dạng già dặn mà! Chẳng qua con biết trên đời này người yêu con hơn cả chính con là mẹ cho nên con sẽ không giấu mẹ đâu!”
Mẹ Hạ nghe xong câu này, vành mắt lại đỏ hoe: “Ương Ương, con gái bảo bối của mẹ, con mới sống được bốn mươi tuổi đã ra đi rồi, kiếp này mẹ hy vọng con có thể sống đến một trăm tuổi!”
Hạ Uyển Ương đã bình tĩnh hơn, để phân tán sự chú ý của mẹ, cô bèn kéo mẹ Hạ đứng dậy: “Mẹ, con đưa mẹ đi tham quan một chút!”
Hai mẹ con đi ra ngoài dạo quanh hơn nửa tiếng đồng hồ mới rời khỏi không gian.
Mẹ Hạ vỗ tay con gái: “Ngày mai mẹ sẽ xin nghỉ phép đưa con đi mua sắm đồ đạc. Có nơi này thì mẹ cũng biết nên chuẩn bị gì cho con!”