Edit: Trúc Linh
Mẹ Hạ cứ nấu ăn cho đến hai ngày trước khi cô lên đường. Biết trình độ nấu nướng của con gái mình đến đâu nên ban ngày ở ngoài bà vừa xào nấu vừa chỉ dạy cô, trong không gian thì hầm cơm, hấp bánh bao. Ngay cả buổi tối bà cũng kéo cô vào không gian để tiếp tục hấp màn thầu, nặn sủi cảo, cho đến khi mệt mỏi không mở nổi mắt mới thôi.
Trong biệt thự không gian của Hạ Uyển Ương, mẹ Hạ còn dọn dẹp hẳn một căn phòng để chứa thức ăn đã nấu chín. Từng thùng từng thùng được sắp xếp gọn gàng, trên mỗi thùng còn ghi rõ bên trong chứa gì. Cái khác chưa nói đến, nếu Hạ Uyển Ương ăn một mình thì ăn ba năm cũng không thành vấn đề!
Một ngày trước khi lên đường, tất cả các loại hạt giống mà mẹ Hạ nhờ người thu mua cũng được gửi đến. Một lần nữa, Hạ Uyển Ương phải kinh ngạc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vào miệng vì cách làm việc của mẹ mình.
Mẹ Hạ nâng cằm cô lên, khép miệng cô lại: “Đồ nhà quê, có cần kinh ngạc đến thế không? Mẹ con đã hơn bốn mươi tuổi, người quen không đến nghìn thì cũng có mấy trăm, nhà ai mà chẳng có vài người họ hàng ở nông thôn, thu mua ít hạt giống thôi có gì mà làm ầm ĩ lên thế?”
Mấy ngày nay câu Hạ Uyển Ương nghe nhiều nhất là câu ‘đồ nhà quê’ này, khóe miệng cô giật giật: “Mẹ, trước đây mẹ luôn nói con giống búp bê tinh xảo kia mà, bây giờ con thật sự quê mùa lắm sao?”
“Mẹ nói con không có kiến thức chứ không phải bảo vẻ ngoài con quê mùa! Chậc, cái đầu óc của con sao không thông minh được như mẹ thế, chẳng lẽ đều dồn hết vào vẻ ngoài của con rồi ư?!”
Nói xong, bà vừa lắc đầu vừa bước đi.
Hạ Uyển Ương: “…”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT