Edit: Trúc Linh
Mẹ Hạ đi tới kéo cô ngồi xuống giường: “Ương Ương, sao hôm nay con cứ kỳ lạ thế? Thôi được rồi, đây là tiền và phiếu của bố mẹ và hai anh con đưa cho con, con cứ giữ lấy đã. Khi nào con đi mẹ sẽ giúp con sắp xếp đồ đạc rồi khâu kỹ vào chăn và đồ lót cho con.”
Nói xong bà đưa cho cô một cái hộp sắt. Mở ra xem, Hạ Uyển Ương trợn tròn mắt nhìn mẹ Hạ bằng vẻ không tin nổi: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ đưa hết tiền tiết kiệm của cả nhà cho con à?”
Trong hộp sắt là những cuộn tiền "đại đoàn kết" được xếp ngay ngắn, mỗi cuộn một trăm đồng, tổng cộng có đến mấy chục cuộn! Bên dưới còn có đủ loại phiếu.
“Cứ cầm lấy đi, đây là năm nghìn đồng và một số phiếu con có thể dùng được. Đến nơi nếu có cơ hội thì mua một chiếc xe đạp, con đi mua đồ cũng tiện. Con không biết may quần áo nhưng mẹ cũng chuẩn bị cho con một ít phiếu vải, con có thể mua vải rồi nhờ người may. Phiếu đường là nhiều nhất, con cứ mang theo nhiều một chút sau còn chia cho mọi người, họ cũng sẽ chăm sóc con hơn! À đúng rồi, còn có phiếu thuốc lá nữa. Ngày mai con đi mua một ít thuốc lá ngon bỏ vào túi mang theo, đến nơi thì chia cho trưởng thôn và bí thư chi bộ. Mẹ hy vọng họ sẽ vì những thứ này mà phân cho con một vài công việc nhẹ nhàng hơn xíu!”
Nhìn cả gia đình toàn tâm toàn ý nghĩ cho mình nhiều đến vậy, tâm trạng vui vẻ của Hạ Uyển Ương bỗng chốc tan biến. Cô nhào vào lòng mẹ nũng nịu: “Cảm ơn mẹ và các anh, con nhất định sẽ tham gia lao động thật tốt!”
Mẹ Hạ vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy yếu của cô: “Đứa bé ngốc, ai bảo con phải lao động vất vả chứ? Từ nhỏ đến lớn con chưa làm việc nặng nhọc bao giờ, mẹ chuẩn bị những thứ này là hy vọng con có thể lười biếng một chút, lương thực không đủ ăn thì dùng tiền mua, tuyệt đối đừng vì miếng ăn mà không màng tính mạng. Nhà mình không thiếu tiền, lương mỗi tháng của hai anh con, chị dâu con và bố con mấy trăm đồng, chẳng lẽ không nuôi nổi một đứa nhỏ như con à?”
Kiếp trước, cô không muốn xuống nông thôn nên mang theo oán hận đi tới đó, thậm chí còn vì giận dỗi mà không mang theo những thứ mà gia đình đã chuẩn bị cho mình, chỉ mang theo ba trăm đồng trong két sắt cá nhân, đã thế còn chưa từng mở hộp ra lần nào.
Lần này, cô đi một cách tự nguyện, vì Trương Thời Dã cũng vì bố.
“Vâng mẹ, con biết rồi. Con sẽ viết thư cho mẹ, mẹ cũng phải viết cho con đó nha!”
Hai mẹ con trò chuyện tâm sự một lúc cho đến khi mẹ Hạ buồn ngủ đến mức sắp không mở nổi mắt mới quyến luyến trở về phòng.
Hạ Uyển Ương đặt cái hộp lên tủ đầu giường, rồi lấy ra miếng ngọc bội ra cẩn thận ngắm nhìn. Đây là thứ mà người đàn ông cô thầm yêu trộm nhớ suốt hai mươi năm tặng cho cô đấy!
Đột nhiên, một luồng sáng trắng lóe lên, Hạ Uyển Ương bị chói mắt phải nhắm nghiền lại. Đến khi cố gắng mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.
Hạ Uyển Ương đứng dậy, vành mắt hơi đỏ vì sợ hãi, nước mắt chực trào, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét.
“Đây là đâu? Có ai không? Mẹ ơi, mẹ có ở đây không?”
Lúc này, một giọng nói máy móc vang lên: “Tôi không phải mẹ, tôi là quản gia hệ thống không gian 007. Đây là không gian ngọc bội, hiện tại cô có thể liên kết với ngọc bội luôn rồi nó sẽ hoàn toàn thuộc về cô!”
“Hở? Chỗ lớn thế này là của tôi sao? Liên kết? Liên kết kiểu gì?”
“Nhỏ máu lên ngọc bội, làm vậy thì không gian này sẽ thuộc về một mình cô!”
“Máu?” Hạ Uyển Ương nhìn ngón tay mình sau đó nhíu chặt lông mày: “Có đau lắm không?”
Suy nghĩ gần năm phút, cuối cùng cô vẫn cắn rách ngón tay, bất chấp đau đớn nhanh chóng nhỏ máu lên ngọc bội.
“Được rồi, không gian đã nhận cô làm chủ. Cô có thể tùy ý dùng ý thức điều khiển toàn bộ không gian, ví dụ như trồng trọt hoặc thu hoạch hoặc là lấy đồ. Nơi đây chỉ thuộc về một mình cô, không có sự cho phép của cô thì bất kỳ ai cũng không thể vào được. Tốc độ chảy của thời gian ở đây giống với bên ngoài. Cô muốn vào thì dùng ý thức là có thể vào khi ra cũng vậy. Nhưng tôi nhắc cô, tốt nhất là tìm một nơi kín đáo, đây là một nơi nghịch thiên, cũng đừng nói cho những người không đáng tin!”
“À đúng rồi, cô đặt đồ vào đây thế nào thì khi lấy ra nó vẫn y nguyên như vậy, sẽ không có bất cứ thay đổi nào. Được rồi, nếu cô có cần gì thì có thể gọi 007 đại nhân, tôi sẽ xuất hiện ngay!”
Hạ Uyển Ương đi trong không gian, điều đầu tiên đập vào mắt là một căn biệt thự trông hơi quen mắt. Đột nhiên, cô kinh ngạc mở to hai mắt ra, căn biệt thự này… Đây chẳng phải là căn biệt thự Trương Thời Dã từng đưa cô đến sao?
Trước cổng biệt thự đậu một chiếc xe Volga, lần này Hạ Uyển Ương nhận ra ngay đây chính là chiếc xe mà Trương Thời Dã đã dùng để đón cô về biệt thự.
Bước vào biệt thự, trong tủ giày cạnh cửa có mười mấy đôi giày da và giày cao gót nữ, giày da nam cũng được đánh bóng loáng. Tầng một là phòng khách rộng rãi, bộ sofa lớn có đủ chỗ cho mười người được đặt ở giữa, phía trước sofa là một bàn trà bằng đá cẩm thạch, trên bàn trà có đặt đĩa hoa quả và đĩa đồ ăn vặt, trên tủ TV có đặt một chiếc TV màu, bên cạnh còn có một chiếc quạt điện.
Bên trái là nhà bếp, trước cửa bếp đặt một chiếc tủ lạnh hiệu Hàng Thiên. Trong tủ lạnh có đủ loại rau củ, trái cây và thịt, ngăn đông lạnh còn có đủ loại hải sản. Trong bếp, các dụng cụ nấu nướng đều có đủ hết, nồi cơm điện hiệu Ái Đức, còn có một chiếc máy rửa bát nhập khẩu. Hạ Uyển Ương thử cắm nồi cơm điện, không ngờ biệt thự trong không gian thực sự có điện!
Lên tầng hai, bên phải là một phòng ngủ lớn. Nhìn thấy chiếc giường ở trong, nước mắt Hạ Uyển Ương không thể kìm được nữa, nhớ tới vẻ mặt của người đàn ông ngốc nghếch kia khi ngồi bên giường nhìn thi thể của mình suốt một ngày một đêm, trái tim cô muốn tan nát hết cả lên.
Khóc một hồi xong, Hạ Uyển Ương mở bốn chiếc tủ quần áo lớn bên cạnh ra, bên trong treo ngay ngắn hàng trăm bộ váy liền cùng với áo khoác. Chiếc tủ cuối cùng mới là tủ quần áo của Trương Thời Dã, trong đó có vài bộ vest đen, vài chiếc áo khoác lông vũ đen và vài chiếc áo khoác dạ đen, áo sơ mi thì có trắng có đen, nếu không thì gần như toàn màu đen.
Lúc này Hạ Uyển Ương mới hiểu ra, Trương Thời Dã đã coi đây là nơi ở chuẩn bị cho cuộc tái ngộ của hai người. Quần áo và giày dép bên trong đều là cỡ của cô, màu sắc cũng là những màu cô thường mặc ở kiếp trước. Những bộ quần áo này có cái là của thập niên 90 trở đi, trông thời trang hơn, có cái là kiểu cuối thập niên 80, chắc anh luôn chuẩn bị cho trường hợp tìm được cô!
Hạ Uyển Ương càng nhìn càng thấy khó chịu, cô bước ra khỏi biệt thự rồi nhìn về phía xa. Mấy chục mẫu ruộng tốt, đất đai màu mỡ, ngọn núi lớn phía sau hùng vĩ tráng lệ, trên đó trồng đầy cây cối. Nơi đây có đầy đủ ánh nắng, khắp các sườn đồi phủ đầy những bông hoa xinh tươi, giữa sườn núi còn có một thác nước nhỏ. ( truyện trên app T•Y•T )
Cạnh ruộng là một bãi cỏ, giữa bãi cỏ có một con suối nhỏ, nước trong suối trong vắt đến đáy, chảy róc rách.
Nhìn sang bên trái biệt thự là hai nhà kho lớn, hơi giống hình dạng của lều du mục Mông Cổ. Hạ Uyển Ương tò mò đi đến, quả nhiên bên trong nhìn không thấy điểm cuối, từng kệ hàng được sắp xếp gọn gàng, trên kệ đặt đủ loại hàng hóa có vẻ giống một cửa hàng bách hóa, có đồ ăn, đồ uống, đồ dùng, còn có cả thực phẩm nhập khẩu, ngoại trừ không có nhân viên bán hàng thì đúng là cái gì cũng có!
Hạ Uyển Ương đi dạo một lúc thấy có hơi mệt, sự chia ly sinh tử với Trương Thời Dã cùng niềm vui đoàn tụ với gia đình đối với cô mà nói đều diễn ra trong một ngày. Cô đi đến bên suối nhìn xung quanh một cái, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại cởi quần áo bước xuống.
Nước suối không lạnh như tưởng tượng, thay vào đó là sự ấm áp khôn cùng làm cơ thể đang mệt mỏi của Hạ Uyển Ương lập tức được giải tỏa, vì vậy cô thả lỏng bản thân chìm đắm trong đó, không ngừng vung nước chơi đùa rất vui vẻ.
Một lát sau, trên người Hạ Uyển Ương nổi lên một lớp dầu đen khiến cô giật mình một cái, trái tim đập thình thịch, hai tay run rẩy chà xát. May mắn là đã rửa sạch, nhưng cả người cô đỏ ửng như một con tôm luộc.
Hạ Uyển Ương bĩu môi bước ra, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi cất giọng nói líu lo gọi một tiếng “Ra ngoài”, lập tức cả người cô rơi thẳng xuống giường!