Edit: Trúc Linh
Thượng Hải.
"Ui cha." Hạ Uyển Ương bị đau mà tỉnh dậy, vừa mở mắt ra là cô đã cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Đợi cơn đau dịu đi một chút bỗng nhiên cô mở choàng mắt nhận ra: Đau ư? Mình chỉ là một linh hồn mà, sao có thể cảm thấy đau được chứ?
Cô từ từ nhắm mắt lại, rồi dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa mí mắt, cố gắng làm dịu đi cảm giác nhói đau kia.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt khiến cô vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây là căn phòng của cô, xung quanh được sơn trắng còn viền thì được sơn màu xanh nhạt trông tươi mát và trang nhã cực kỳ. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ sáng bừng, chiếu rọi mọi chi tiết trong phòng.
Ánh mắt cô lướt theo ánh sáng cuối cùng dừng ở một chuỗi chuông gió handmade treo trên cửa sổ. Chuỗi chuông gió đó được tạo thành từ những hạt nhỏ nhiều màu sắc cùng với những chiếc chuông tinh xảo, nhẹ nhàng rung rinh theo làn gió thoảng, phát ra âm thanh trong trẻo, du dương. Vật nhỏ bé này từng cùng cô trải qua vô số khoảnh khắc yên bình, giờ đây lại trở thành một cánh cửa dẫn về quá khứ.
"Ương Ương, con sao rồi? Con muốn dọa chết mẹ sao?"
Tay Hạ Uyển Ương bị mẹ nắm chặt, cô tham lam cảm nhận hơi ấm từ mẹ. Chuyện gì thế này?
Chắc chắn là do cô nhớ bố mẹ quá nên họ mới cho cô gặp một lần nữa sao?
"Sao vẫn chưa có phản ứng gì thế? Có phải bị thương ở đầu rồi không?"
Đây là ảo giác của cô sao? Hạ Uyển Ương thất thần.
Cửa phòng ngủ mở ra, chị dâu bước đến bên giường, đặt một bát cháo xuống rồi nói: "Ương Ương tỉnh rồi, mau ăn chút gì đi em."
Mẹ Hạ tên thật là Cố Ninh, lúc này đang dùng tay đỡ lấy khuôn mặt xinh đẹp của con gái, vẻ mặt đầy lo lắng, rồi bà sờ trán con gái, đột nhiên hét lên: "Thằng cả, mau gọi điện cho bố con đi! Con dâu cả đi lấy khăn, thằng hai đi đón quân y, con dâu hai đi nấu canh gừng! Nhanh lên!"
Một tiếng gọi của Cố Ninh khiến cả nhà đều tất bật, chẳng mấy chốc căn phòng đã chật kín người.
Hạ Uyển Ương ngơ ngác, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể cho cô gặp nhiều người đến vậy!
Mẹ cô là Cố Ninh, anh trai cả là Hạ Thư Khiêm, chị dâu cả là Khương Tư Tư, anh trai thứ hai là Hạ Thư Hàn, chị dâu thứ hai là bạn thân của cô tên Lưu Nguyệt.
Nước mắt Hạ Uyển Ương tuôn như vỡ đê, nhìn những người thân trước mắt chỉ thấy như cách biệt một đời.
"Ương Ương, con cảm thấy thế nào rồi? Con nói gì đi có được không?"
Nghe giọng nói dịu dàng của mẹ, cảm nhận hơi ấm của mẹ, cô từ từ hồi phục tinh thần, liếc nhìn tờ lịch treo tường, tháng tư năm 1974.
Cô đã trở về năm mười tám tuổi, còn chưa đầy mười ngày nữa là phải xuống nông thôn.
"Mẹ, anh cả, chị dâu, anh hai, chị dâu hai, con không sao, con đỡ hơn nhiều rồi!" Hạ Uyển Ương cất giọng nghẹn ngào.
Cả nhà nghe thấy tiếng cô đều thở phào nhẹ nhõm, chị dâu hai nói toạc móng heo: "Ương Ương, sao cậu đi lại còn có thể ngã được thế?"
Hạ Uyển Ương cố gắng nhớ lại, kiếp trước vào ngày này cô đi dự đám cưới của bạn học cấp ba Vương Hoan. Vì chồng của Vương Hoan có nhìn cô thêm vài lần trong đám cưới nên em gái của Vương Hoan là Vương Tĩnh cố tình va mạnh vào cô một cái kết quả cô mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, gáy đập xuống đất bị đập một cái. Kiếp trước cô về nhà mách anh cả và anh hai, hai người anh đi tìm họ tính sổ rồi suýt bị mẹ chồng Vương Hoan lừa tiền.
Hạ Uyển Ương lau nước mắt: "Lần sau con sẽ chú ý hơn, hôm nay dậy sớm nên có hơi lơ mơ!"
Lần này cô không định để các anh ra mặt giúp mình nữa, vì cô biết trong số những người cùng xuống nông thôn có Vương Tĩnh. Đợi xuống đó trả thù cũng không muộn!
Mẹ Hạ thở dài một tiếng nặng nề: "Con gái của mẹ, con cứ ngơ ngác thế này thì có thể tự chăm sóc bản thân được không? Sắp phải xuống nông thôn rồi, con thế này sao mà bọn mẹ yên tâm được đây?"
Anh cả cũng theo đó thở dài: "Nếu không phải bố bị người ta theo dõi thì làm gì đến lượt em gái út phải xuống nông thôn chứ? Con bé yếu ớt như vậy, có thể chịu được khổ ở nông thôn không?"
Hạ Uyển Ương nở một nụ cười thật tươi, nũng nịu nói: "Hôm nay là do bất cẩn thôi mà, con cũng có thể tự chăm sóc bản thân, thật sự không được thì mẹ cho con nhiều tiền hơn, con có thể dùng tiền thuê người giúp con nấu cơm! Mọi người yên tâm đi, con đáng yêu thế này, đi đâu cũng không thiệt đâu!"
Anh hai nhẹ nhàng gõ đầu cô, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm: "Chính vì quá đáng yêu nên bọn anh mới không yên tâm đấy chứ? Mấy tên nhóc ranh trong đại viện chúng ta dưới mắt bọn anh còn ngày ngày có ý đồ bất chính nữa là, giờ em tự dưng đi xa như vậy, làm sao bọn anh yên tâm nổi?"
Hạ Uyển Ương ngáp một cái: "Mấy tên nhóc ranh trong đại viện không có xuống nông thôn cùng em!"
Cả nhà bị vẻ mặt của cô chọc cho cười phá lên…
"Được rồi, Ương Ương buồn ngủ vậy chúng ta ra ngoài đi, uống hết cháo cho toát mồ hôi sau đó ngủ một giấc là tỉnh táo ngay!" Mẹ Hạ vừa nói vừa đuổi mọi người ra ngoài. ( truyện trên app T•Y•T )
Đợi mọi người đi ra, Hạ Uyển Ương nằm trên giường nghĩ về Trương Thời Dã, nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi. Cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông ngốc nghếch đó trả thù cho mình rồi lại trơ mắt nhìn anh tự sát trước mộ cô. Không biết kiếp này anh có còn tồn tại không, liệu cô còn có thể gặp lại anh nữa không…
Một giọt nước mắt lăn xuống cổ, cô đưa tay lau đi, vừa vặn chạm vào một khối ngọc bội. Cô ngồi phắt dậy, đây chẳng phải là bảo vật gia truyền của nhà họ Trương được Trương Thời Dã đeo cho cô khi anh an táng cho cô hay sao? Cô tận mắt thấy anh trân trọng đeo nó lên cổ mình, sao thứ này lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ nó cùng cô trở về ư?
Hạ Uyển Ương tháo ngọc bội xuống, ôm vào ngực như ôm một món đồ quý báu. Nếu ngọc bội đã cùng cô trở về, vậy Trương Thời Dã là chủ nhân của nó có phải cũng trở về luôn không? Kiếp trước cô đến đại đội Hồng Đông, làng Thủy Dục, huyện Tân, thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh. Khi ấy Trương Thời Dã chính là con trai út của trưởng thôn.
Vừa nghĩ vừa mơ màng ngủ thiếp đi, trong mơ lại xuất hiện cảnh Trương Thời Dã tự sát: "Không….!"
Hạ Uyển Ương giật mình tỉnh giấc đúng lúc gặp chị dâu hai Lưu Nguyệt bước vào gọi cô ăn cơm: "Ương Ương, bố về rồi, ra ăn cơm đi nào!"
"Biết rồi." Lau mồ hôi lạnh trên trán, thay bộ đồ thoải mái rồi ra khỏi phòng, ngẩng đầu liền nhìn thấy người bố kiếp trước luôn lo lắng cho cô.
"Bố." Vừa cất tiếng, mắt Hạ Uyển Ương đã đỏ hoe, bên tai văng vẳng tiếng nói đắc ý của Phương Chiêu Đệ: "Cô còn không biết sao, bố cô không phải chết vì bệnh tật, mà là do Lý Văn Trác dùng mười năm trời, dùng thuốc độc giết chết lão già đó từng chút một…"
Đôi chó má đó, nếu kiếp này gặp lại chúng thì cô nhất định phải khiến chúng sống không bằng chết!
"Ai da da, con gái cưng của bố sao thế? Nghe mẹ con nói hôm nay con bị ngã đập đầu à?"
"Con không sao đâu bố, ngủ một giấc là khỏe hẳn rồi!" Hạ Uyển Ương cố gắng nén nước mắt vào trong, cô không muốn ngày đầu tiên trở về đã khiến gia đình phải lo lắng cho mình.
Bữa cơm ăn được một nửa thì bố Hạ Thanh Sơn đặt đũa xuống, nhìn con gái út của mình, ánh mắt tràn đầy sự lưu luyến: "Ương Ương, bố xin lỗi con, nếu không phải đối thủ của bố theo dõi quá chặt thì dù thế nào bố và mẹ cũng sẽ không để con xuống nông thôn đâu!"
Nụ cười trên mặt Hạ Uyển Ương vẫn chưa phai, cô gắp cho bố Hạ một miếng trứng: "Bố, con muốn xuống nông thôn để rèn luyện mà, cả đời không thể cứ núp dưới cánh của bố mẹ và các anh mãi được!"
Cố Ninh xoa đầu cô: "Cái áo bông nhỏ xinh như hoa của mẹ, xuống nông thôn nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị bệnh. Mẹ và bố sẽ cố gắng dọn đường cho con, cố gắng sớm đưa con về thành phố!"
"Mẹ, con quên mất là con sẽ đi xuống nông thôn ở đâu rồi?" Hạ Uyển Ương giả vờ hỏi một cách vô tình.
Chị dâu hai la lên một tiếng khiến mọi người giật mình: "Ương Ương, không phải cậu thật sự bị đập đầu hỏng rồi chứ? Mấy hôm trước cậu còn đi đăng ký với tớ mà? Đại đội Hồng Đông, thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh đó!"
Hạ Uyển Ương trợn tròn mắt, ngẩn ngơ một lúc rồi bắt đầu cười ngây ngô: "Hê hê hê hê, đại đội Hồng Đông tốt quá, ha ha ha..."
Mọi người nhìn nhau, anh cả cẩn thận nói: "Hay là ngày mai để chị dâu em xin nghỉ một ngày đi cùng em xem sao?"
Hạ Uyển Ương thu nụ cười về, vẫy tay nói: "Em không sao đâu, chỉ là thích nghe cái tên đó thôi, Đông Phương Hồng mặt trời lên mà. À đúng rồi mẹ ơi, mẹ có thể cho con nhiều tiền và phiếu hơn không?"
Mẹ Hạ gật đầu: "Đương nhiên rồi, mấy ngày nay anh cả, anh hai và hai chị dâu con đều để dành hết phiếu cho con đó. Đến lúc ấy mẹ sẽ cho con thật nhiều tiền, chia tiền ra cất ở nhiều chỗ, tính tình con cẩu thả như vậy phải chuẩn bị thật nhiều phương án dự phòng mới được!"
Bữa ăn náo nhiệt kết thúc, Hạ Uyển Ương về phòng, cả người nhảy lên giường lăn mấy vòng, đôi chân thon dài trắng nõn đá đá tấm chăn: "Tốt quá, hê hê hê..."
Lúc này mẹ Hạ đi vào, nhìn thấy Hạ Uyển Ương cười ngây ngô, bà hơi cau mày: "Ương Ương, con..."
"Ôi trời ơi, mẹ vào đây làm gì ạ?" Hạ Uyển Ương giật nảy mình, lập tức đứng dậy.