Edit: Trúc Linh

Họ ôm chặt lấy nhau như muốn bù đắp lại tất cả những ấm áp thiếu vắng bấy lâu nay. Nước mắt tuôn trào như lũ vỡ bờ làm ướt đẫm áo của cả hai. Tiếng khóc của họ hòa quyện vào nhau, chất chứa nỗi buồn cùng tủi hờn vô tận.

Rất lâu sau, Trương Thời Dã nhẹ nhàng bế người trong lòng lên, say đắm ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của cô. Lúc này, anh cảm thấy cuộc đời mình mới thực sự trọn vẹn.

Trương Thời Dã từng bước từng bước đi ra khỏi phòng bệnh. Bác sĩ và y tá trực ban co ro run rẩy dưới gầm bàn, họ vẫn còn nhớ một giờ trước, người đàn ông này đã đánh Lý Văn Trác đến mức sống không bằng chết.

Bên ngoài tuyết ngừng rơi, mặt đất phủ một lớp tuyết dày đặc. Bước chân anh có vẻ nặng nề, dường như mỗi cái nhấc chân đều mang theo sự mệt mỏi lo lắng khôn nguôi.

Tài xế nhìn thấy Trương Thời Dã ra ngoài liền vội vàng mở cửa xe, chờ họ lên xe. Trương Thời Dã cẩn thận ôm Hạ Uyển Ương vào rồi nhẹ nhàng đặt cô lên ghế. Ánh mắt anh tràn đầy sự quan tâm hòa sự xót xa, sợ rằng động tác của mình sẽ khiến Hạ Uyển Ương không thoải mái.

Sau đó, Trương Thời Dã cởi áo khoác nhẹ nhàng đắp lên người Hạ Uyển Ương. Động tác của anh vô cùng dịu dàng như thể sợ sức lực của mình sẽ làm tổn thương đến người mình trân quý. Áo khoác vẫn còn vương vấn hơi ấm của anh, làm ấm cơ thể Hạ Uyển Ương.

Làm xong tất cả, Trương Thời Dã mới chậm rãi ngồi vào xe, nắm chặt tay Hạ Uyển Ương. Ánh mắt anh không rời khỏi cô, muốn khắc sâu hình bóng cô vào tận đáy lòng.

Ngoài cửa sổ, tuyết trắng phủ khắp nơi mang một vẻ tĩnh lặng bao trùm. Bầu không khí trong xe nặng nề và u ám, chỉ có tiếng thở của Trương Thời Dã và hơi thở yếu ớt của Hạ Uyển Ương hòa quyện vào nhau. Chiếc xe từ từ khởi động, lăn bánh về phía trước một cách không xác định.

“Ông chủ, giờ mình đi đâu ạ?” Tài xế nhìn ông chủ mình đầy kinh ngạc. Theo anh mấy năm nay, bên cạnh ông chủ chưa từng xuất hiện bất kỳ người phụ nữ nào.

“Biệt thự ngoại ô.”

Chiếc xe từ từ lăn bánh, cuối cùng cũng đến nơi. Trương Thời Dã mở cửa xe, chuẩn bị bế Hạ Uyển Ương. Có điều đúng lúc này đột nhiên anh cảm thấy một dự cảm chẳng lành ập đến.

Khi anh cẩn thận đặt tay lên mũi Hạ Uyển Ương, anh hoảng hốt phát hiện cô đã ngừng thở từ bao giờ. Khoảnh khắc đó, dường như thời gian ngưng đọng, trái tim Trương Thời Dã chìm xuống đáy vực.

"Uyển Ương! Uyển Ương!" Trương Thời Dã run rẩy gọi bằng giọng tràn đầy tuyệt vọng cùng với sợ hãi.

Anh ôm chặt lấy cơ thể Hạ Uyển Ương, cố gắng làm cho cô thở lại, nhưng tất cả đều vô ích.

"Mau đi gọi bác sĩ! Nhanh lên!" Giọng Trương Thời Dã nghẹn ngào, mắt anh ngập nước, không thể chấp nhận sự thật đang diễn ra. Anh không ngừng lay mạnh cơ thể Hạ Uyển Ương, hy vọng có thể đánh thức một chút sự sống trong cô.

"Uyển Ương, Uyển Ương cầu xin em tỉnh lại có được không? Anh không thể mất em..." Giọng Trương Thời Dã ngày càng nhỏ dần, tràn đầy sự bất lực, tràn đầy đau buồn, anh không muốn tin đây là sự thật.

Hai mươi phút sau, bác sĩ đến phòng ngủ. Trương Thời Dã bất động như một pho tượng, vẫn nắm chặt tay Hạ Uyển Ương. Bác sĩ bước tới lật mí mắt Hạ Uyển Ương lên, dùng đèn pin kiểm tra một lúc, sau đó sờ động mạch cảnh, thở dài nói: "Xin ông chủ hãy nén đau thương, vị tiểu thư đây đã đi rồi."

“Xuống đi…”

Trương Thời Dã lặng lẽ túc trực bên thi thể Hạ Uyển Ương suốt một ngày một đêm. Trong thời gian đó, anh không ăn một miếng nào cũng không uống một giọt nước, đôi môi hồng hào giờ bạc phếch đi.

Hạ Uyển Ương nhìn thấy bộ dạng của anh thì đau lòng cực kỳ, vội vàng chạy tới muốn ôm lấy người đàn ông ngốc nghếch này nhưng đôi tay cô lại xuyên qua cơ thể anh. Cô nhìn đôi tay của mình rồi cứ không tin mà thử đi thử lại vài lần, kết quả đều như nhau. Lúc này cô mới hiểu ra, mình đã chết rồi.

Cuộc đời cô thật sự giống như một trò đùa, vừa mới đoàn tụ với người mình yêu thì phải trải qua thêm một lần sinh ly tử biệt.

Nhưng dù cô không uống những viên thuốc đó, bố mẹ cô cũng đã chết vì cô, cô còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa sao?

Hạ Uyển Ương bình tĩnh ngồi cạnh Trương Thời Dã lặng lẽ bầu bạn với anh.

Rạng sáng một ngày hôm sau, Trương Thời Dã đứng dậy gọi một cuộc điện thoại. Nửa giờ sau, bên ngoài biệt thự có hơn hai mươi người đàn ông to lớn đứng đó, mỗi người đều mặc đồ đen chẳng khác gì màn đêm.

Trương Thời Dã dặn dò vài câu, sau đó một mình lái xe đến một nhà máy bỏ hoang.

Khi bình minh hé rạng, bầu trời dần trắng sáng, tia nắng rộn ràng tựa sức mạnh bí ẩn đang từ từ vén bức màn đêm đen lên.

Ngay lúc đó, bỗng một tiếng "ầm" rung trời chuyển đất vang vọng y chang tiếng sét xé toạc sự tĩnh lặng xung quanh.

Tiếng động lớn xảy ra bất thình lình này khiến người ta phải kinh hồn bạt vía, giống như cả thế giới đang rung chuyển. Tiếp theo có vài người đàn ông vạm vỡ xuất hiện trong tầm nhìn, tay họ nắm chặt ba chiếc bao tải phồng to ném chúng xuống nền đất lạnh lẽo không chút thương tiếc.

Những chiếc bao tải rơi xuống đất phát ra tiếng động nặng nề. Khi bao tải được mở ra, Lý Văn Trác, Phương Chiêu Đệ và Lý Hiểu Tiên khó khăn bò ra khỏi đó.

Trương Thời Dã sải bước chậm rãi về phía trước, ánh mắt anh lạnh lùng vô tình như một ác quỷ chui lên từ địa ngục, mang theo bóng tối thêm chút độc ác kéo dài.

Khi ánh mắt anh rơi vào ba người đó, bọn chúng cảm nhận được một nỗi sợ hãi tuyệt vọng chưa từng có. Ánh mắt Trương Thời Dã lộ ra vẻ thờ ơ khinh bỉ, như thể đang nhìn ba người sắp chết vậy.

Lý Văn Trác sợ đến mức không thốt nên lời, Phương Chiêu Đệ chống tay lùi lại, còn Lý Hiểu Tiên thì mấy năm nay được cưng chiều đến mức ngang ngược không kiêng nể gì, bây giờ bắt đầu hét chói tai: “Chú là ai? Mau thả chúng tôi ra!”

Trương Thời Dã nhận lấy con dao dài được đưa từ bên cạnh, nhẹ nhàng vung lên, Lý Hiểu Tiên lập tức bỏ mạng.

Phương Chiêu Đệ đứng gần nhất bị máu văng đầy người với đầy mặt cộng thêm nước mắt nước mũi chảy không ngừng khiến cả người trông vô cùng quỷ dị: “Trương Thời Dã, chuyện không liên quan đến tôi, là ý của Lý Văn Trác, năm đó anh ta bảo tôi đẩy Hạ Uyển Ương xuống nước còn anh ta trốn ở gốc cây không xa đó, những người vây xem cũng bị anh ta lừa gạt, sau này những lời đồn đại trong làng cũng là do anh ta lan truyền!”

Lý Văn Trác thấy Phương Chiêu Đệ bán đứng mình thì không kịp sợ hãi chỉ gằn giọng quát: “Con tiện nhân vô liêm sỉ nhà mày, năm đó mày là người đầu tiên nhận ra Hạ Uyển Ương thích Trương Thời Dã, là mày bảo tao phải hành động nhanh, cũng là mày tự tay đẩy cô ta xuống dòng sông lạnh băng!”

Trương Thời Dã móc tai: “Người đâu, lôi lưỡi chúng ra, ồn ào quá khiến tôi đau đầu.”

"A... A..." Lưỡi kèm theo máu chảy ra làm hai người kia không thể nói được nữa. Trương Thời Dã đứng dậy, trong mắt lộ ra sự hối tiếc xen lẫn sự bi ai.

“Sao các người dám chứ? Đã lợi dụng cô ấy để quay về thành phố thì tại sao không đối xử tốt với cô ấy chút, tại sao cứ thích giấu cô ấy đi? Tôi tìm cô ấy hơn mười năm nay các người có biết không? Lòng người có thể tham lam đến vậy ư? Tại sao phải đạt được nhiều thứ vật chất đến thế hả? Bao nhiêu năm nay, chỉ cần các người cho tôi gặp cô ấy vậy tất cả những gì tôi có đều có thể trao cho các người hết kia mà!”

Nói xong, con dao dài sắc bén như chém sắt đá, một nhát chém đứt đùi Lý Văn Trác. Lý Văn Trác đau đớn đến nỗi ngất lịm đi.

Trương Thời Dã quay đầu, anh không buồn nói gì với Phương Chiêu Đệ thay vào đó là dùng từng nhát dao đâm vào người cô ta, mỗi nhát đều tóe máu nhưng không lấy mạng ngay lập tức. Đợi bác sĩ đánh thức Lý Văn Trác dậy, Trương Thời Dã lại quay sang chém Lý Văn Trác, sau hàng chục nhát chém lặp đi lặp lại, bác sĩ cũng đành bó tay. Cuối cùng, Trương Thời Dã chém đứt đầu của hai người kia.

Cho hai cái đầu vào bao tải, Trương Thời Dã dặn dò người đứng đầu rất nhiều chuyện, rồi một mình xách bao tải đi ra ngoài.

Một ngày sau, Hạ Uyển Ương được chôn cất tại nghĩa trang. Trước khi hạ táng, Trương Thời Dã đeo chiếc vòng ngọc gia truyền của nhà họ Trương vốn được truyền lại cho con dâu vào cổ cô.

Trương Thời Dã quỳ trước mộ, đầu gối tiếp xúc trực tiếp với mặt đất lạnh lẽo cứng rắn, nhưng dường như anh không cảm thấy đau đớn. Ánh mắt anh trống rỗng vô hồn, nhìn chằm chằm vào bia mộ trước mặt như đã mất đi linh hồn.

Bên cạnh anh là hai cái đầu người ghê rợn nằm lặng lẽ, tỏa ra mùi máu tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.

Chẳng qua ánh mắt Trương Thời Dã vẫn không rời khỏi tấm bia, nói chính xác hơn là không rời khỏi ba chữ lớn được khắc trên bia – “Hạ Uyển Ương”.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trương Thời Dã cứ quỳ bất động chẳng thèm nhúc nhích. Chỉ có nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt lăn dài trên má nhỏ xuống đất, tạo thành một vũng nước nhỏ.

Nhưng mà cùng với thời gian trôi đi, nước mắt trong mắt anh dần khô cạn, thay vào đó là một sự tĩnh lặng tuyệt vọng.

“Uyển Ương, đường xuống hoàng tuyền không dễ đi, anh đến bầu bạn cùng em đây…”

Lòng Hạ Uyển Ương nóng như lửa đốt, linh hồn cô điên cuồng lao về phía trước, cố gắng ngăn chặn bi kịch sắp xảy ra. Có điều dù cô cố gắng thế nào thì cơ thể cô vẫn không thể chạm vào thực thể được chỉ đành trơ mắt nhìn người đàn ông ngốc nghếch ấy từ từ ngã xuống.

Cô mở to mắt, nước mắt làm nhòe tầm nhìn nhưng lại bất lực. Cô nhìn thấy anh ngã xuống vũng máu, máu nhuộm đỏ quần áo anh và mặt đất xung quanh. Tim cô đau như bị xé nát, cô gào khóc tên anh hy vọng có thể đánh thức anh dậy.

Nhưng tất cả đã quá muộn, cô chỉ có thể lơ lửng nhìn mọi việc xảy ra, lòng tràn đầy hối hận cùng tự trách.

Hạ Uyển Ương ngây dại đứng đó, cơ thể không ngừng run rẩy, trên mặt đầy vẻ đau đớn.

Mười phút sau, linh hồn cô từ từ tan biến chỉ còn lại hai cái đầu người trước mộ và một vũng máu trên nền đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play