Cuối cùng thì… Minh Lai vẫn thuộc về Kỷ Tư An.

Không ai biết anh ta dùng cách gì. Chỉ một thời gian ngắn, Minh Lai chủ động leo lên giường với Kỷ Tư An, còn tình nguyện trở thành bạn gái chính thức. Cô bé từng ngoan như cún con trong vòng tay Anna, giờ lại thản nhiên nắm tay anh ta bước vào dạ tiệc như một đôi tình nhân kiểu mẫu.

Tin tức tràn ngập truyền thông, ảnh chụp cận cảnh cả hai trao nhau nụ hôn trước ống kính, ánh mắt Minh Lai ướt nước, nhìn anh ta như một đứa trẻ được dỗ ngọt.

Anna suýt phát điên.

Tối hôm đó, khi Dịch Thành vừa mở cửa căn hộ, còn chưa kịp bước hẳn vào, thì cô đã lao tới như một cơn bão.
"Dịch Thành! Em hận anh!"

Cái tát giáng xuống mạnh đến mức đầu anh lệch hẳn sang một bên.

Dịch Thành chết sững.

Anh đứng bất động ngay trước cửa, ánh mắt trống rỗng vì kinh ngạc. Lần đầu tiên trong hơn ba mươi năm sống, anh không biết phải phản ứng thế nào.

Anna khóc như một đứa trẻ. Vừa đánh vào ngực anh, vừa nức nở không thành tiếng.
Mỗi cú đấm đều run rẩy. Mỗi tiếng khóc đều nghẹn trong cổ họng.

Tất cả dịu dàng giữa họ — những tin nhắn anh gửi, những lần anh vuốt tóc cô khi cô ngủ, những nụ hôn anh in lên xương quai xanh cô — tất cả tan biến.

Anh hoảng hốt.

“Châu Châu… Làm sao thế?”

Giọng anh khàn đặc, khẽ đến độ tưởng như sắp biến mất giữa căn hộ yên tĩnh.

Anna không trả lời.

Cô chỉ tiếp tục khóc, tiếp tục đánh anh, từng cú một yếu dần, cho đến khi cả người mềm oặt trong vòng tay anh.

Dịch Thành ôm cô thật chặt, bước lảo đảo đến ghế sofa.
Anh ngồi xuống, để cô ngồi lên chân mình, hai tay siết cô lại như sợ chỉ lơi tay là cô sẽ biến mất.

“Châu Châu… Em nói đi… Anh làm gì sai sao?”

Giọng anh hèn mọn đến tội nghiệp. Như một người vừa làm vỡ món đồ quý nhất đời mình mà không biết mình đã làm gì.

Nhưng Anna vẫn không nói gì.

Cô gục mặt vào cổ anh, khóc đến khi toàn thân co giật. Dịch Thành run lên từng chập, chỉ biết ôm lấy cô và lặp đi lặp lại một câu duy nhất — như thể tự thôi miên bản thân:

“Anh ở đây… Anh vẫn luôn ở đây mà…”

---

Đêm ấy, Anna khóc đến mệt lả rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. Dịch Thành ngồi bất động trên ghế sofa, ôm chặt lấy cô như thể sợ chỉ cần buông tay một giây thôi, cô sẽ biến mất mãi mãi.

Trong lòng cô là hận, là đau, là nỗi sợ sâu đến tận xương tủy.

Cô tin rằng, để khiến cô ngoan ngoãn, anh đã dùng gia đình cô uy hiếp, dùng Minh Lai như một con tin để kiểm soát mọi phản kháng còn sót lại. Nhưng cô ngoan rồi đấy thôi, nghe lời đến nhường nào, vậy mà anh vẫn không buông tha cho em gái cô. Không chỉ là tổn thương—mà là phản bội.

Anna không nói ra, cũng không chất vấn. Cô không muốn nghe anh giải thích. Không phải vì tin, mà vì tuyệt vọng. Cô sợ lời nói ra khỏi miệng anh sẽ khiến tất cả những gì cô từng nhẫn nhịn trở nên ngu ngốc đến đáng thương.

---

Dịch Thành ngồi lặng trên mép giường, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt đã yên giấc của Anna. Khóe mắt cô vẫn còn vương vài giọt lệ chưa kịp khô. Anh khom người bế cô về phòng, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, lấy khăn ấm lau mặt cho cô từng chút một. Những vết mệt mỏi, đau lòng kia in sâu trong từng đường nét nhỏ bé ấy khiến anh không dám nhìn lâu—sợ bản thân sẽ vỡ vụn.

Ra ngoài ban công, gió đêm mát lạnh không thổi tan được thứ nghẹn ngào đang bám chặt lấy lồng ngực anh. Dịch Thành châm thuốc, hút liền mấy điếu. Mỗi lần đưa lên môi là một lần lòng anh nứt ra thêm một vết.

Từng tàn thuốc rơi xuống sàn như xác linh hồn anh bị thiêu rụi, lặng lẽ và vô hình.

Gần sáng, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Kỷ Tư An. Bên kia bắt máy trong tiếng r*n rỉ đầy ám muội của một người phụ nữ, giọng Kỷ Tư An lè nhè:
“Tam gia, giờ này anh còn gọi tôi làm gì?”

Giọng Dịch Thành khàn đặc, gằn từng chữ như đang kìm nén cả một cơn giận:

> “Chia tay với Minh Lai. Ngay lập tức.”

Tiếng động lập tức im bặt. Có tiếng vải lạo xạo, rồi tiếng phụ nữ khó hiểu vang lên.

> “Cái gì vậy Tam gia, đang chơi vui…”

Dịch Thành cắt ngang, giọng anh lạnh đi mấy độ, từng từ như dao cắt thẳng vào tai:

> “Tôi không nói lại lần hai. Tôi bảo cậu trông chừng con bé, không phải chạm vào nó. Chia tay, ngay bây giờ. Nếu còn muốn yên ổn kiếm ăn dưới trướng Dịch thị, thì nghe lời. Còn nếu không…”

Anh ngừng lại một giây, giọng trầm đến rợn người:

> “Tôi sẽ khiến cậu hối hận vì được sinh ra trên đời này.”

Đầu dây bên kia lặng ngắt. Một lúc sau, là tiếng chửi rủa nho nhỏ:

> “Má nó…”

Rồi Kỷ Tư An nói cộc lốc:

> “Được.”

Tiếp theo là tiếng loa ngoài được bật lên. Một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên:

> “Chia tay đi. Tôi chơi chán rồi.”

Tiếng khóc nghẹn của cô gái vang lên yếu ớt, kéo dài. Nhưng Dịch Thành không để ý. Anh chỉ nhắm mắt, tay bóp chặt điện thoại.

Kỷ Tư An lên tiếng lần nữa:

> “Tam gia, anh nghe rồi chứ?”

Không đáp. Chỉ có tiếng “tút” dài sau đó, khi Dịch Thành dứt khoát cúp máy.

---

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng len qua tấm rèm mỏng, rọi nhẹ lên sống mũi cao thẳng của người đàn ông đang say ngủ. Dịch Thành hơi cau mày, cảm giác ẩm ướt mơ hồ ở hạ thân khiến anh khẽ cựa người. Mãi đến khi cơn tê dại nơi ấy lan rộng, anh mới mở mắt, vừa nhìn đã kinh hoảng bật người dậy.

"Minh Châu?"

Anh kéo người con gái ra khỏi đùi mình, đôi tay cứng đờ khi thấy môi cô sưng đỏ, đôi mắt ngập nước vẫn cúi thấp. Trong khoảnh khắc đó, cả người anh như bị bóp nghẹt. Không biết cô đã làm thế bao lâu. Không biết cô đã im lặng chịu đựng suốt bao nhiêu phút giây chỉ để đánh đổi một điều anh chưa từng muốn cô làm.

"Em đang làm cái gì vậy?" Giọng anh trầm khản, ghì lấy cổ tay cô, run nhẹ.

Anna không đáp. Cô chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt rỗng không như thể đã chết từ đêm qua.

Rồi, không báo trước, cô chống tay vào giường, trèo hẳn lên người anh. Không do dự, không e ngại, thân thể cô hạ xuống, trực tiếp để anh tiến vào.

Không một lời dạo đầu. Không bất kỳ sự chuẩn bị nào. Mọi thứ đều khô khốc.

Dịch Thành chết lặng.

"Minh Châu—"

Từ ngữ nghẹn lại trong cổ họng khi anh nghe thấy tiếng cô rên nhỏ, kèm theo hơi thở dồn dập đầy đau đớn. Nhưng Minh Châu vẫn gắng gượng ngồi yên, tay vòng lấy cổ anh, mặt vùi vào hõm vai như cầu xin một chút dỗ dành.

“Xin anh…” Giọng cô khản đặc, như vỡ vụn trong cổ họng. “Tam gia… em xin anh… tha cho Minh Lai đi…”

Dịch Thành như bị ai đó đâm xuyên ngực.

Anh giật mạnh người, vòng tay siết lấy eo cô, nhấc bổng khỏi cơ thể mình, khiến sự kết nối đau đớn kia bị cắt đứt trong chớp mắt.

Dưới thân là một vệt máu đỏ nhàn nhạt loang ra ga trải giường trắng. Không cần nghĩ cũng biết, đó là hậu quả của sự liều lĩnh tuyệt vọng – không phải từ thể xác, mà là từ linh hồn.

"Minh Châu…” Giọng anh run rẩy, “Em nghĩ anh có thể làm hại Minh Lai sao?”

Anna vẫn không nói, chỉ khẽ run trong tay anh, hai mắt mở to, vô hồn, như thể vừa đánh cược cả tấm thân này chỉ để giữ lấy đứa bé duy nhất cô gọi là “gia đình”.

Dịch Thành áp trán mình vào trán cô, đôi tay vẫn giữ cô thật chặt trong lòng như sợ nếu buông ra, cả đời này anh sẽ không còn cơ hội ôm cô nữa.

“Anh không có… Minh Châu… anh không có ý làm hại Minh Lai… chưa từng…”

Nói đến đây, cổ họng anh nghẹn lại. Trong đời, anh đã nhìn thấy hàng trăm loại tuyệt vọng, nhưng chưa từng có loại tuyệt vọng nào đau đến thế – khi người con gái anh yêu dùng chính thân thể mình để cầu xin một điều anh chưa từng muốn chối bỏ.

---

Anna vẫn khóc, vẫn không tin. Chính anh là người đã đưa Minh Lai vào dưới trướng Kỷ Tư An, chính anh nói với cô rằng tương lai của Minh Lai sẽ phụ thuộc vào biểu hiện của cô. Vậy mà giờ đây, Minh Lai lại trở thành món đồ chơi trong tay Kỷ Tư An, còn anh – anh lại lạnh nhạt bảo không liên quan.

Nước mắt cô rơi như mưa, Dịch Thành cũng đỏ hoe mắt. Anh rút điện thoại, bật loa ngoài, bấm gọi Kỷ Tư An.

Chuông đổ rất lâu mới có người bắt máy. Giọng nói lè nhè trong men rượu vang lên, uể oải mà chua chát:
“Gì nữa, Tam gia... anh còn muốn gì nữa? Giết tôi luôn đi cho xong.”

Dịch Thành siết chặt nắm tay, từng khớp xương trắng bệch.
“Cậu nói đi, đã chia tay Minh Lai chưa?”

Đầu dây bên kia như bị bóp nghẹn, tiếng vật gì đó rơi xuống sàn. Rồi là giọng Kỷ Tư An khản đặc, gần như gào lên:
“Anh chính tai nghe rồi còn gì! Vậy thì sao? Chia tay rồi đấy! Còn muốn gì nữa? Anh giết tôi thật luôn đi!”

Dịch Thành không đáp. Anh cúp máy. Đưa mắt nhìn cô gái đang run rẩy trong lòng mình.

“Châu Châu,” anh thì thầm, “em nghe rồi đấy... Minh Lai tự do rồi.”

Anna đã ngừng khóc, chỉ còn những tiếng thút thít khe khẽ vọng ra trong im lặng. Dịch Thành cúi người, khẽ khép lại áo choàng đang trễ xuống vai cô, rồi rời khỏi giường, đi vào phòng tắm. Anh lấy một chiếc khăn ấm trở lại, nhẹ nhàng lau sạch nơi giữa hai chân cô. Đầu ngón tay anh chạm vào bên trong kiểm tra, rút ra một ít tơ máu lẫn hồng nhạt. Gương mặt anh tối sầm lại, vội vàng lấy hộp thuốc từ tủ đầu giường, bôi thuốc cẩn thận lên vết thương, rồi tìm một chiếc váy mềm và gọn trong ngăn kéo, giúp cô mặc vào.

Suốt quá trình ấy, Anna không nói một lời, ánh mắt dại ra, để mặc anh xoay trở như một con búp bê vô hồn. Chỉ đến khi cô giật mình nhận ra mình đã ngồi trong xe, tay cô bất giác chụp lấy cánh tay anh, giọng khản đặc nhưng đầy lo lắng:
"Anh đưa tôi đi đâu? Tôi muốn gặp Minh Lai."

Dịch Thành nghiêng người ôm cô lại cho vững, một tay giữ vai cô, tay còn lại dịu dàng vuốt nhẹ những lọn tóc rối sau tai:
"Đến bệnh viện kiểm tra trước, xem em có bị tổn thương gì bên trong không... rồi anh sẽ đưa em đi gặp Minh Lai, được không Châu Châu?"

Nghe nói sẽ được gặp Minh Lai, Anna lập tức ngoan ngoãn, chỉ khẽ "vâng" một tiếng rồi ngoan ngoãn dựa vào lòng anh. Nhưng chỉ một lúc sau, cô bất ngờ rướn người lên, ôm lấy cổ anh, đặt lên môi anh một nụ hôn sâu—một cái hôn mãnh liệt, không chút e dè, không quan tâm đến sự hiện diện của tài xế phía trước.

Dịch Thành không ngăn cản, chỉ lặng im để mặc cô hôn, cảm nhận hơi thở cô hòa vào mình, mang theo mùi vị hoảng loạn, tuyệt vọng và đau thương. Khi môi cô rời đi, anh khẽ nâng cằm cô lên, dùng ngón tay vuốt nhẹ cánh môi đang đỏ ửng, chậm rãi lau đi vệt sáng còn đọng lại.

Giọng anh trầm thấp, từng chữ đè nặng vào tim:
"Châu Châu, đừng như vậy... Em không phải là món hàng, cũng không phải món đồ chơi mà anh có thể sở hữu."

---

Bác sĩ vừa thấy Dịch Thành đỡ Anna vào phòng đã khẽ thở dài. Là bác sĩ riêng được sắp xếp cho Minh Châu chưa bao lâu, bà đã phần nào cảm nhận được sự lạnh lùng tàn nhẫn ẩn dưới vẻ ngoài trầm tĩnh của những kẻ nắm quyền.

Cuối cùng, vẫn không nhịn được mà vượt khỏi giới hạn, bà nhẹ giọng nhắc:
“Dịch tổng… niêm mạc của Minh tiểu thư đã rất mỏng. Sau này mong cậu tiết chế một chút. Cứ tiếp tục thế này… e là sẽ để lại di chứng.”

Dịch Thành không nói gì. Anh cúi đầu, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, lực nắm vừa đủ nhưng không thể buông. Không có lấy một lời giải thích—rằng anh chưa từng làm tổn thương cô; rằng từ lần đầu đến giờ, anh luôn cẩn thận, kiên nhẫn đến mức gần như khắc chế bản năng. Rằng mỗi lần đều đợi cô chuẩn bị đầy đủ, đợi sự chấp thuận ngầm trong hơi thở, ánh mắt và cả tiếng rên khe khẽ.

Nhưng anh vẫn im lặng.
Trước những lời kết tội, anh không thanh minh một câu.

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play