Dịch Xuyên lạnh mặt cảnh cáo em trai thêm mấy câu, rồi mới cùng Anna rời khỏi phòng họp. Khi về đến trước cửa văn phòng chủ tịch, Anna định quay người vào phòng mình ở ngay bên cạnh thì bất ngờ nghe anh gọi lại:

“Dạo gần đây cô gặp chuyện gì à?”

Anna hơi khựng lại, lập tức lắc đầu: “Không có gì cả.”

Thấy thái độ cô kín đáo, Dịch Xuyên cũng không ép, chỉ hạ giọng, đổi cách hỏi như một người bạn cũ: “Tôi nghe nói Minh Lai về nước rồi? Cũng vào Dịch thị?”

Anna gật đầu, vẻ mặt không giấu được chút lo lắng. Dịch Xuyên liếc thấy, nhíu mày: “Vậy mà cũng để nó vào dưới trướng Kỷ Tư An? Cô không biết tên đó điên đến mức nào sao? Muốn điều con bé về tổng bộ không? Với cương vị hiện tại của cô, hoàn toàn có thể vận dụng quan hệ.”

Câu nói chẳng khác gì chiếc phao cứu sinh giữa sóng ngầm, Anna lập tức gật đầu, nhưng vẫn do dự lên tiếng: “Nhưng... là Tam gia tự mình sắp xếp, bảo đưa Lai Lai về dưới quyền Kỷ tổng.”

Nghe đến đây, Dịch Xuyên lập tức đổi sắc mặt, giọng trầm xuống rõ rệt: “Dịch Thành?”

Anna không dám nói thật chuyện mình bị ép làm t*nh nhân, chỉ cúi đầu, nhẹ giọng: “Tôi... vô ý đắc tội Tam gia. Anh ấy nói chỉ muốn cảnh cáo một chút, sẽ để người trông chừng, không để Lai Lai xảy ra chuyện gì.”

Cô nói dối. Nhưng ánh mắt Dịch Xuyên vẫn lạnh như cũ, dường như đã ngửi được chút gì đó không ổn.

---

Vừa bước vào phòng làm việc, Dịch Xuyên lập tức nhấc máy gọi nội bộ, yêu cầu Lưu Triệt vào gặp anh. Ngồi sau bàn, ánh mắt anh lạnh đi vài phần.

Anna nói dối.

Chỉ một thoáng rất nhỏ—rất nhỏ thôi—khi cô nhắc đến cái tên “Dịch Thành”, đôi mắt cô khẽ dao động, như mặt hồ bị gió lướt qua. Nhưng chỉ cần vậy cũng đủ khiến Dịch Xuyên để tâm. Họ quen biết hơn mười năm, từ thời còn là du học sinh nơi xứ người. Anh hiểu cô, từng cái chau mày, từng nhịp thở.

Cô muốn che giấu, anh không vạch trần. Nhưng không có nghĩa là bỏ qua.

Là cấp trên, anh có trách nhiệm. Là bạn cũ, anh càng không thể thờ ơ.

Cô không nói, thì anh sẽ tự điều tra.

---

Tối cuối tuần, trong một câu lạc bộ tư nhân kín đáo giữa trung tâm thành phố, ánh đèn ấm áp đổ xuống ly rượu trên tay Dịch Xuyên. Anh ngồi trong phòng VIP có cửa kính một chiều nhìn xuống sàn nhảy đang rộn ràng âm nhạc và ánh sáng. Ly rượu đã cầm lâu, nhưng vẫn chưa nhấp môi.

Tiếng cửa mở cắt ngang dòng suy nghĩ. Dịch Thành bước vào, áo sơ mi đen xắn tay tùy ý, ánh mắt mang theo vẻ ngông nghênh quen thuộc.

“Anh, gọi em ra có chuyện gì sao?”

Dịch Xuyên không trả lời ngay, chỉ ra hiệu cho em trai ngồi xuống ghế đối diện. Đợi đến khi căn phòng chỉ còn lại hai người và sự yên lặng đủ đặc, anh mới lên tiếng, giọng không cao nhưng lại rất dứt khoát:

“Kết thúc với Anna ngay.”

Dịch Thành hơi sững người, ánh mắt chậm rãi tối lại. Anh hỏi lại, dù đã mơ hồ đoán được:

“Tại sao?”

Dịch Xuyên uống cạn ly rượu rồi mới mở lời. Giọng anh khàn khàn, lạnh và nặng như đè nén điều gì đó suốt nhiều năm:

“Anna là cấp dưới… cũng là bạn cũ của anh. Anh không muốn thấy cô ấy đi vào vết xe đổ của Gia Miên.”

Anh lại rót thêm rượu, làn chất lỏng màu hổ phách trượt qua miệng ly, ánh lên thứ u uẩn không tên trong đôi mắt người đàn ông ngoài ba mươi đã quá quen với mặt tối của quyền lực.

“Anh chơi quá đà, Gia Miên... có thể đã mắc chứng Stockholm. Thành… em tìm người khác đi. Nhưng đừng là Anna.”

Căn phòng lặng đi vài giây. Rồi Dịch Thành cũng chậm rãi rót cho mình hai ly. Anh uống một ly, như để ổn định bản thân, rồi mới ngẩng lên. Lần đầu tiên ánh mắt của Dịch Thành không hời hợt, không lười nhác mà mang theo nỗi bất lực thật sự.

“Không dừng lại nổi nữa rồi.”

Anh dằn ly rượu xuống bàn, giọng nói trầm thấp gần như bật ra từ lồng ngực:

“Em phát hiện… em không dứt ra được nữa.”

Dịch Thành ngồi trên ghế da đối diện Dịch Xuyên, ánh đèn trong phòng bao riêng chỉ sáng lờ mờ. Anh tháo hai nút cổ tay áo, ngón tay thon dài khẽ vuốt ly rượu chưa uống. Im lặng một lúc lâu, anh mới cất giọng:

> “Anh biết không, có những đêm em không thể ngủ được… chỉ vì không đến tìm cô ấy.”

Dịch Xuyên không nói gì, ánh mắt dừng lại trên gương mặt em trai. Dịch Thành cười nhạt, nhưng nụ cười ấy hoàn toàn không nhẹ nhõm:

> “Em từng nghĩ mình kiểm soát được, chỉ là chiếm hữu lúc cao hứng, giải tỏa, rồi sẽ dứt ra được. Nhưng không phải. Em càng kìm, nó càng gặm nhấm… Mỗi khi không ở gần cô ấy, đầu em chỉ toàn hình ảnh Anna—những tiếng thở, làn da, cả cách cô ấy nhìn em khi không dám nói thành lời. Những ngày không đến tìm cô ấy, em không ngủ nổi, có khi nằm mê sảng đến sáng.”

Dịch Thành ngửa đầu, đôi mắt ngập ngụa những đêm trắng bức bối:

> “Cô ấy là cơn nghiện của em, không phải theo kiểu luyến ái. Mà là dục vọng. Cơn đói, cơn khát, cơn điên cuồng cứ kéo đến mỗi đêm…”

Giọng anh trầm xuống, ánh mắt hơi dại ra như người đã bơi quá xa khỏi bờ, vừa chấp nhận đuối nước vừa không muốn quay lại.

Dịch Xuyên vẫn không nói gì. Anh biết kiểu ám ảnh này nguy hiểm đến mức nào. Nhất là với một người như Dịch Thành—kẻ càng bị ngăn, lại càng đẩy mình vào chỗ nghiện sâu hơn.

Đến cuối cùng, như muốn kết thúc cuộc nói chuyện trong sự "tự giác", Dịch Thành khẽ nhếch môi:

> “Em sẽ tự có chừng mực, anh yên tâm đi.”

Một câu nói nghe vừa giống hứa hẹn, vừa giống biện minh. Nhưng trong mắt Dịch Xuyên, câu đó chẳng khác gì một lời thú nhận:

Anh không có chừng mực, nhưng vẫn muốn giữ cô ấy.

---

Dịch Thành về đến căn hộ của Anna khi trời đã gần sáng. Cửa kính hành lang còn đọng sương lạnh, anh đứng trước cửa nhà cô, người ngả nghiêng, phải quẹt thẻ đến lần thứ tư mới mở được khóa. Mùi rượu lẫn thuốc lá trên người anh nồng nặc, đôi mắt đỏ ngầu như chưa từng chợp mắt cả đêm.

Anh lảo đảo bước vào, không bật đèn, ánh sáng mờ hắt từ phòng ngủ đủ để anh nhìn thấy thân ảnh mảnh mai của cô nằm nghiêng quay lưng lại phía anh, thở đều đều, chìm trong giấc ngủ sâu.

Nhưng chỉ nhìn thấy cô thôi, nhịp tim anh đã đập dồn, cả cơ thể như thể có phản xạ vô điều kiện. Dịch Thành bước đến bên giường, không một lời, chẳng gõ cửa lòng cô bằng tiếng gọi — mà bằng chính sức nặng của cơ thể mình.

Anh quỳ xuống, đè lên người cô, như một kẻ đang tìm kiếm thuốc giải cho thứ cơn nghiện cào cấu từ bên trong lồng ngực. Anh không nói gì, chỉ vùi đầu vào cổ cô, môi mút loạn, hơi thở dồn dập và thô bạo.

Anna giật mình tỉnh giấc, còn chưa kịp hoàn hồn thì cổ đã bị hôn đến ướt lạnh. Cô chớp mắt, mơ hồ vài giây rồi nhận ra Dịch Thành — anh chưa từng như vậy, chưa bao giờ để rượu điều khiển lý trí. Nhưng lần này, ánh mắt anh đỏ ngầu, tay chân run nhẹ, toàn thân như chỉ còn bản năng chiếm hữu.

"Anh uống say rồi…" cô khẽ nói, cố giữ giọng nhẹ nhàng, tay đưa lên đẩy nhẹ ngực anh, “Để em giúp anh tắm rửa trước, được không?”

Mất một lúc, anh mới phản ứng được với lời cô nói. Mí mắt cụp xuống, cả người mềm đi như hết sức, để mặc cho cô tháo khuy áo, rồi kéo áo ra khỏi người anh từng chút một. Dưới ánh đèn vàng ấm trong phòng tắm, gò má anh hằn lên màu đỏ của men rượu, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt lên thân hình cô, như thể chỉ cần cô rời xa, anh sẽ ngạt thở ngay lập tức.

Anna dìu anh vào phòng tắm. Dịch Thành không nói một lời, chỉ khẽ nghiêng đầu, thì thầm trong đầu giữa tiếng nước chảy:

“Không gặp em... em không biết anh khó chịu thế nào đâu… Giống như nghiện vậy... từng mạch máu đều réo gọi em...”

---

Anna dìu anh vào phòng tắm, đôi tay nhẹ nhàng lau nước lên mặt và cổ anh bằng khăn ấm. Dịch Thành dựa vào thành bồn tắm, đôi mắt đỏ ngầu vì men rượu nhưng vẫn nhìn cô chằm chằm, như muốn nuốt lấy cô vào trong hơi thở nồng nặc rượu và dục vọng.

Cô còn chưa kịp rút hết nước trong bồn, anh đã đưa tay kéo cô ngã xuống theo mình. Nước tràn ra nền gạch lạnh, không ai để tâm. Cô vừa định nói gì đó thì cả người đã bị anh ép sát vào ngực, giọng anh khàn đặc:

“Anh không chịu nổi nữa... ”

Cô chưa kịp phản ứng, tay anh đã siết lấy eo cô, lần dò đầy bản năng nhưng vẫn cố giữ sự chừng mực cuối cùng của một người đàn ông còn chút lý trí.Bàn tay anh lần mò men theo đùi trong cô, vướng phải lớp vải mỏng cản trở, anh khựng lại một chút rồi chỉ siết chặt eo cô hơn, hơi thở phả vào gáy cô nóng bỏng. Anh không thật sự mạnh bạo, chỉ dừng lại ở những động tác như đang dò xét cảm xúc của cô – và của chính mình.

Một lúc lâu, cảm nhận được sự do dự trong mắt cô, anh khựng lại, nhưng ánh mắt lại như tối thêm. Dường như cơn kiên nhẫn cuối cùng cũng vừa trượt khỏi giới hạn.

Không còn kiên nhẫn, Dịch Thành cúi đầu hôn từ bên hông xuống bắp đùi cô, giọng dỗ dành thấp như mê sảng:

“Đừng trốn… để anh, ngoan… anh chỉ muốn em thoải mái một chút…”

Anna hơi run rẩy nhưng không phản kháng nữa. Cô biết, lúc này, dù anh có say, tất cả ham muốn đó đều là thật. Và trong cơn nghiện khát mang tên cô, Dịch Thành – người đàn ông vốn kiêu ngạo và kiểm soát mọi thứ – lại đang sắp biến thành tù nhân của chính dục vọng mình.

Dịch Thành ngẩng đầu khỏi làn da trắng nõn bên trong đùi cô, đôi môi khẽ dính ánh nước trong suốt, hòa cùng ánh đèn vàng nhạt nơi phòng tắm càng khiến người đàn ông ấy trông vừa quyến rũ, vừa nguy hiểm.

Ánh mắt anh dừng trên gương mặt cô, yên lặng trong một nhịp thở dài nén chặt.

Rồi cứ thế, anh siết lấy eo cô mà tiến vào, không lời báo trước, không còn đủ sức để do dự. Chỉ có một tiếng gọi, trầm thấp và đầy nghiện ngập:

— “Minh Châu...”

Tên của cô, là bí mật riêng anh gìn giữ, là chấp niệm mà anh không thể nói với ai. Anh gọi, gọi mãi như để níu lấy thứ lý trí mỏng manh cuối cùng.

Cả đêm ấy, mỗi lần cúi người xuống, mỗi lần ôm chặt lấy thân thể cô như thể muốn khảm vào da thịt mình, anh đều lặp lại cái tên đó. Như một lời thú nhận lặp đi lặp lại, không lời giải thích, không cho cô trốn thoát.

Chỉ có Minh Châu, chỉ có cô — là nỗi ám ảnh không thể rũ bỏ trong lòng người đàn ông đã luôn sống lý trí suốt ba mươi năm cuộc đời.

---

Và đêm ấy, như một chốt mở không thể quay lại.

Từ sau đó, mỗi lần Dịch Thành đến căn hộ anh tặng riêng cho Anna, anh đều lặp lại hành động như đêm hôm đó — chậm rãi, kiên nhẫn, đầy nghiện ngập. Không còn những tin nhắn lạnh tanh chỉ gồm vài chữ:

“Tối nay tôi đến. Tự chuẩn bị.”

Giờ đây, giọng anh hạ thấp, mang theo chút dịu dàng méo mó như một loại âu yếm méo mó:

“Tối nay anh qua. Đừng mặc đồ lót.”

Anna từng không tin, người đàn ông cao ngạo và luôn kiểm soát như Dịch Thành lại có thể bị dục vọng chi phối đến vậy. Nhưng từng tin nhắn, từng đêm quay về nơi này, từng ánh mắt anh nhìn cô khi tháo từng khuy áo, khi trượt ngón tay theo từng đường cong cơ thể cô — tất cả đều không thể lừa dối.

Anh nghiện cô. Một kiểu nghiện sâu đến tận xương tủy, không chỉ là ham muốn thể xác, mà là thói quen sống còn.

Có những ngày không thể đến, Dịch Thành mất ngủ. Anh không động vào bất kỳ ai khác, cũng không giải tỏa bằng bất kỳ cách nào khác. Chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu đã là hình ảnh Minh Châu – mái tóc ướt sũng trong bồn tắm, đôi chân run rẩy, và ánh mắt vừa sợ vừa kháng cự.

Anh cười khẽ khi nghĩ đến câu nói đêm đó, như thể chính cô cũng đang đưa ra cam kết:

“Em sẽ tự có chừng mực. Anh yên tâm đi.”

Nhưng Dịch Thành biết rõ — trên giường, người không có chừng mực, chưa từng là cô.

Là anh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play