Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ – món quà Kỷ Tư An từng tặng Minh Lai. Dù đã chia tay, anh vẫn không lấy lại, như thể vẫn muốn để lại cho cô một nơi để về.
Vừa vào đến cửa, Anna đã được người giúp việc thông báo: từ đêm qua đến giờ, sau khi Kỷ tiên sinh rời đi, Minh Lai tiểu thư chưa hề ra khỏi phòng. Linh cảm bất an khiến cô lập tức lao lên lầu, gọi mãi mà bên trong không có tiếng đáp lại. Anna xoay tay nắm cửa, phát hiện đã bị khóa trái từ bên trong.
Sắc mặt cô tái đi vì lo sợ. Thấy vậy, Dịch Thành bước đến kéo cô ra sau lưng, không nói một lời, chân đạp mạnh hai cái, cánh cửa bật tung ra.
Phòng trống rỗng, không thấy bóng dáng Minh Lai đâu. Chỉ có tiếng nước chảy róc rách vọng ra từ phòng tắm. Anna vội bước vào, nhưng vừa mở cửa đã hoảng loạn hét lên một tiếng thất thanh.
Minh Lai đang ngồi trong bồn tắm, thân người run rẩy, làn da trắng bệch như tuyết. Cổ tay trái hằn lên một vết cắt sâu, máu loang ra hòa vào làn nước lạnh. Chiếc váy ngủ trên người cô đã sẫm màu vì ướt và nhuốm máu.
Tiếng hét khiến Dịch Thành lao vào, ánh mắt anh tối sầm lại khi thấy cảnh tượng đó. Không kịp suy nghĩ, anh lập tức giật lấy khăn lông, ấn mạnh lên miệng vết thương để cầm máu, rồi nhanh chóng bọc chặt thân thể lạnh ngắt của cô trong một chiếc khăn tắm khác.
Không ai nói một lời. Anna run rẩy đi sau, còn Dịch Thành ôm Minh Lai lao ra xe. Chiếc xe phóng đi trong đêm như xé gió, lao thẳng đến bệnh viện.
---
Minh Lai tỉnh lại, đôi mắt còn mờ nước, nhưng giọt lệ mới đã lại tuôn ra không dứt. Cô khẽ nắm lấy tay chị mình, giọng nghẹn ngào yếu ớt:
“Chị ơi… sao anh ấy lại bỏ rơi em? Sao lại vứt bỏ em như thế chứ? Anh ấy… rõ ràng đối xử rất tốt với em mà… Đêm qua còn ôm em ngủ… sao sáng ra lại đột ngột nói chia tay…”
Anna nhìn gương mặt nhỏ bé tái nhợt của em gái, lòng như bị ai xé nát. Cô không kìm được, nước mắt cũng lặng lẽ rơi:
“Minh Lai… em tỉnh lại đi… Kỷ Tư An là tên khốn, là một kẻ điên thật sự. Em không biết thôi, anh ta từng chơi chết người đấy… Anh ta bệnh hoạn, tàn nhẫn—”
Nhưng từng chữ từng câu của Anna, Minh Lai đều không nghe lọt. Trong trái tim bé bỏng và non nớt ấy, Kỷ Tư An là người tốt – là người dịu dàng dạy dỗ cô cách đi đứng nói năng trong công việc, là người luôn đứng ra bảo vệ cô, là người từng cúi đầu nhẹ giọng dỗ dành mỗi khi cô ấm ức… Anh ấy từng thương cô như vậy, từng dịu dàng đến vậy… sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi cô được?
---
Vừa thấy bóng Kỷ Tư An xuất hiện ở hành lang bệnh viện, Dịch Thành như phát điên. Không nói không rằng, anh lao tới kéo thẳng hắn vào một góc khuất.
Những cú đấm nặng như trời giáng rơi lên người Kỷ Tư An.
“Bốp! Bốp!”
Tiếng va chạm lạnh lẽo vang lên, khiến y tá trực gần đó giật mình quay lại, nhưng không ai dám xen vào. Kỷ Tư An không đánh trả, không né tránh, chỉ ôm đầu chịu đòn. Máu từ khoé miệng hắn rỉ ra, vệt đỏ dính lên áo sơ mi trắng muốt, nhưng hắn dường như chẳng cảm thấy đau.
Mỗi lần vùng ra khỏi tay Dịch Thành, hắn lại cố chấp lao về hướng phòng bệnh. Giống như một con thú bị thương vẫn còn sót lại chút bản năng, hướng về nơi có mùi máu và hơi thở của người mà nó yêu.
“Cậu đã làm gì con bé hả?” – tiếng Dịch Thành vang lên đầy giận dữ và đau đớn. “Nó vì cậu mà trở thành một con ngốc, thiếu cậu thì sống không nổi… Cậu vừa lòng chưa?”
Kỷ Tư An dừng bước, quay người lại, ánh mắt đỏ hoe như bị lột sạch lớp mặt nạ điềm tĩnh thường ngày.
“Tam gia…” – hắn cất giọng khàn đặc – “Hôm nay anh có giết em cũng được… chỉ xin anh… cho em được gặp Lai Lai một lần.”
Dịch Thành vẫn đứng chắn lối, ánh mắt lạnh tanh, không một tia dao động.
Kỷ Tư An như mất hết hy vọng. Hắn bất ngờ quỳ xuống, trong ánh đèn mờ nhạt hành lang bệnh viện, hắn quỳ như một kẻ tội đồ:
“Tam gia, em xin anh. Em sai rồi… Lần này là em thật lòng… Em thật sự muốn ở bên Minh Lai. Xin anh…”
---
Tiếng ồn trong hành lang khiến Minh Lai chợt mở mắt. Mặc cho Anna ngăn cản, cô bé giật mạnh dây truyền dịch, máu rịn ra từ vết kim nhưng Minh Lai chẳng buồn để ý, lao ra ngoài như kẻ tuyệt vọng bám víu vào ánh sáng cuối cùng. Hai chị em vừa đến hành lang thì bắt gặp cảnh tượng Kỷ Tư An đang quỳ gối trước mặt Dịch Thành, gương mặt lạnh lùng thường ngày nay phủ đầy kiên trì lẫn khẩn thiết. Không chần chừ lấy một giây, Minh Lai nhào đến, ôm chặt lấy Kỷ Tư An như người chết đuối vừa tóm được hơi thở. Cô khóc đến nghẹn, không nói nên lời.
Anna đứng yên phía sau, lặng lẽ nhìn tất cả. Ánh mắt cô dần mất đi vẻ gắng gượng, mọi thứ như vỡ nát trong im lặng. Đến khi Dịch Thành bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy cô – người phụ nữ luôn gồng mình làm chỗ dựa cho em gái – Anna không phản kháng. Cô tựa vào ngực anh, không nước mắt, không lời nói, chỉ là một thứ gì đó trong lòng cô vừa sụp đổ.
Trên đường về căn hộ, Anna vẫn im lặng. Dù Dịch Thành cố gắng đưa tay nắm lấy tay cô, an ủi bằng hơi ấm, cô cũng không đáp lại. Cô ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa kính mờ hơi sương, lòng trống rỗng. Không phải vì Kỷ Tư An, mà vì em gái mình – rốt cuộc vẫn chọn quay lại với người khiến nó đau đến suýt chết.
---
Dịch Thành đứng dậy, định lấy điện thoại gọi người chuẩn bị bữa tối mang đến thì phía sau vang lên giọng nói nghẹn ngào của Anna:
— “Là tại em, phải không? Nếu không phải vì em nói cô đơn, con bé đã không quay về nước. Nếu không phải vì em, Minh Lai đã không gặp phải Kỷ Tư An. Nếu không phải em nhất quyết bắt con bé chia tay... nó cũng đã không tự sát…”
Cô ngừng lại, tiếng nấc bật ra như vỡ vụn.
— “Tất cả… là tại em…”
Dịch Thành quay lại. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đến, ôm trọn cô vào lòng. Cô run lên, cả thân người như muốn tan ra trong vòng tay anh. Dịch Thành cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, giọng anh khàn khàn nhưng vô cùng dịu dàng:
— “Không phải. Không phải em, Châu Châu… Là tại anh.”
Anh xiết chặt vòng tay.
— “Ngay từ đầu, anh không nên dùng con bé để ép em. Là anh để Tư An dạy dỗ Minh Lai trong công việc. Là anh ép buộc bọn họ chia tay. Là anh… là anh sai rồi. Em không làm gì sai cả.”
Anh khẽ ngẩng đầu, đặt trán mình lên trán cô:
— “Châu Châu, em là một người chị tốt. Em đã yêu thương em gái bằng tất cả những gì mình có rồi.”
---
Kể từ đêm đó, hai chị em không còn liên lạc. Minh Lai giận Anna vì đã ép cô chia tay Kỷ Tư An, còn Anna thì bất lực trước sự phụ thuộc mù quáng của em gái vào một kẻ điên loạn và méo mó như hắn. Một phần trong trái tim cô như sụp đổ. Mọi lớp vỏ mạnh mẽ, kiêu hãnh mà cô gìn giữ bấy lâu cũng theo đó rạn nứt.
Mỗi ngày, Anna vẫn ra vào thương trường cùng Dịch Xuyên, tham dự những cuộc đàm phán kéo dài đến tận tối. Nhưng khi đêm xuống, cô trở về căn hộ mà Dịch Thành sắp xếp, lặng lẽ nấu cơm, chờ anh như một thói quen ăn mòn lý trí.
Từ đêm hôm ấy, Dịch Thành chưa một lần chạm vào cô nữa. Nhưng mỗi lần tắm xong, cô đều nhận ra đồ lót mình lại mất đi một món. Trong phòng tắm, tiếng nước vẫn vang vọng mỗi đêm như một khúc nhạc gợi tình bị kìm nén. Anh không đụng vào cô, nhưng dục vọng chưa từng rời khỏi căn phòng này.