Đêm ấy, trời đổ mưa nhẹ.
Tiếng mưa lách tách trên mái hiên như dỗ dành, như vỗ về, càng khiến không gian trong phòng thêm ấm áp lạ thường. Ánh đèn vàng mờ hắt lên vòm trán của Dịch Thành, soi rõ ánh mắt anh dịu dàng đến độ làm người ta nghẹn thở.
Anna nằm tựa vào ngực anh, hơi thở khẽ phập phồng. Cô đã khoẻ hẳn sau sinh, vóc dáng dần lấy lại sự mềm mại quyến rũ ban đầu, nhưng Dịch Thành vẫn đối với cô như nâng trứng, hứng hoa. Ngay cả lúc đặt một nụ hôn lên vai cô, anh cũng dịu dàng đến độ khiến tim người run rẩy.
"Em mệt thì nói ngay," anh nói, bàn tay không ngừng mơn man dọc theo sống lưng cô. “Anh không cần gì hơn ngoài việc được ôm em, chỉ cần em để anh ở gần.”
Anna mỉm cười, ánh mắt có chút trêu chọc: “Vậy nếu em nói em không mệt, thì anh muốn gì?”
Anh nhìn cô, khẽ cúi đầu hôn lên trán cô, rồi môi trượt dần xuống má, xuống môi, xuống nơi mềm mại quen thuộc mà anh đã thuộc từng nhịp thở, từng dấu vết.
"Anh muốn em," anh thì thầm, “theo cách dịu dàng nhất, không vội vàng, không đau đớn, không nước mắt. Chỉ có anh… và em… cùng nhau.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT