Sáng hôm sau bữa tiệc sinh nhật 30 tuổi của chủ tịch Dịch thị, ánh nắng mỏng rọi qua cửa kính tầng 38, rơi xuống khuôn mặt không còn chút máu của Anna. Cô đứng trước bàn làm việc của Dịch Xuyên, tay dâng báo cáo tài chính quý vừa tổng hợp xong, cố kiềm chế không run.
Chủ tịch Dịch Xuyên liếc qua bản báo cáo, rồi chợt dừng mắt ở vùng cổ trắng mịn lộ ra dưới cổ áo sơ mi nữ. Một vết hằn nhàn nhạt, đỏ ửng.
> “Cô có bạn trai rồi à?”
Câu hỏi buông ra nhẹ như lông hồng, nhưng trong phút chốc toàn thân Anna lạnh buốt. Cô giật mình kéo cổ áo lại, cúi đầu:
> “Không… không có. Là… côn trùng đốt thôi ạ.”
Dịch Xuyên không đáp. Im lặng như gió lạnh giữa mùa hè. Anna xoay người bước ra khỏi văn phòng, lòng như sắp vỡ tung. Mỗi bước chân là một tiếng gào trong đầu:
> “Cầu cứu đi, Anna. Cầu cứu chủ tịch đi. Anh ấy nhất định sẽ cứu—”
Nhưng đến khi tay chạm vào tay nắm cửa, cô vẫn không mở lời.
> “Nếu cô gặp chuyện gì… có thể nói với tôi.”
Giọng anh vang lên phía sau, bình thản nhưng đủ khiến cô đứng sững lại.
Anna không quay đầu. Chỉ gật nhẹ, rồi đi nhanh ra ngoài, vai khẽ run.
Dọc hành lang dài lạnh lẽo của tổng bộ Dịch thị, ký ức đêm qua như dòng phim tua ngược không thể dừng.
Sau tiệc sinh nhật xa hoa ấy, cô lái xe đưa Dịch Thành – người vừa chính thức trở thành một trong ba lãnh đạo trẻ của tập đoàn – về căn hộ riêng.
Anh không nói một lời. Chỉ kéo cô vào, đẩy ngã lên ghế sofa da đen trong phòng khách sang trọng.
> “Tam gia, anh say rồi, tôi có thể gọi người…”
> “Không kịp nữa rồi.”
Giọng anh khàn khàn, như dội thẳng vào tận tủy.
Cô không chống cự nữa. Không thể. Không dám.
Sau tất cả, khi mọi thứ chỉ còn lại tiếng thở dốc và nhịp tim loạn nhịp, Dịch Thành đứng dậy, cài lại cổ tay áo sơ mi, ngón tay chỉ về phía cô như giao nhiệm vụ:
> “Tôi rất hài lòng. Sau này… chuyện này do cô phụ trách.”
---
Sau cuộc họp cuối ngày của ban lãnh đạo tổng bộ, Anna lặng lẽ thu dọn giấy tờ. Dịch Thành không nhìn cô lấy một lần. Thái độ thờ ơ ấy khiến lòng cô vừa nhẹ nhõm lại vừa như bị một cái gì đó bóp nghẹt.
Cho đến buổi trưa hôm sau, Dịch Xuyên bảo cô mang tài liệu đến phòng của Dịch Thành. Khi cô xoay người rời đi, giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng:
> “Tối nay đến chỗ tôi.”
Tay Anna khựng lại trên tay nắm cửa. Cô không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng đáp:
> “…Vâng.”
Nhưng trong lòng cô lại hỗn loạn không thôi: “Mình nên làm gì bây giờ… không thể… không còn sự lựa chọn nào cả…”
---
Căn hộ ở tầng cao nhất của tòa nhà thuộc Dịch thị vẫn giữ nguyên ánh sáng trầm thấp và mùi rượu whisky lạnh lẽo từ đêm trước. Anna bước vào, cửa khép sau lưng như một bản án định sẵn. Cô đứng yên trước cửa vài giây, ánh mắt nhìn xuyên qua bóng tối mờ nhạt trong phòng khách, nơi Dịch Thành đang ngồi trên ghế sofa, chân bắt chéo, tay cầm ly rượu.
Ánh mắt anh lạnh như nước đá. Chỉ liếc cô đúng một cái rồi dời đi, hệt như xác nhận món đồ mình đặt mua đã được giao đến đúng giờ.
Dịch Thành đặt ly rượu xuống bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ cạnh ly, ra hiệu.
“Uống.”
Anna tiến lên, bàn tay run nhẹ khi cầm lấy ly. Cô uống một ngụm nhỏ, rượu cay xé họng, nhưng cô không nhăn mặt. Cô không thể tỏ ra yếu đuối được.
Dịch Thành ngả người ra sau, giọng nói như đè lên xương sống cô:
“Tự chuẩn bị. Cho em mười lăm phút.”
Không hỏi han, không dỗ dành, không lời khen. Hệt như tối qua. Hệt như thứ vai trò anh đã ấn xuống cô — một công cụ, một món đồ tiện tay.
Anna siết chặt tay. Cô muốn quay người rời đi. Cô muốn gọi cho Dịch Xuyên. Nhưng tiếng gõ đồng hồ treo tường vang lên từng nhịp đều đặn như bóp chặt thời gian trong lòng bàn tay Dịch Thành.
Cô chỉ đáp khẽ:
“...Vâng.”
Rồi bước về phía phòng ngủ.
Ở ngoài phòng khách, Dịch Thành vẫn không nhìn theo. Ánh mắt anh như phủ một tầng sương, lạnh lẽo vô cảm, nhưng sâu trong đôi mắt đó... lại không hoàn toàn không có gợn sóng.
---
Cánh cửa phòng ngủ vừa khép lại, tạo nên một tiếng tách khẽ khàng nhưng như đập thẳng vào màng nhĩ Dịch Thành.
Anh ngã người tựa sâu vào sofa, tay vắt lên trán, cánh tay còn lại buông thõng bên thành ghế. Đầu óc hỗn loạn. Một kiểu hỗn loạn không thuộc về anh — người luôn điều khiển tất cả bằng lý trí và kỷ luật thép.
Anh chưa từng như vậy.
Chưa từng mất kiểm soát bản thân vì một người phụ nữ.
Nhưng sau đêm hôm trước... hình ảnh cô cứ ám vào anh, dai dẳng và nguy hiểm.
Tiếng cô khóc, những ngón tay mảnh khảnh bấu vào tấm ga giường nhàu nhĩ. Cách cô r*n rỉ từng tiếng, vừa sợ hãi vừa run rẩy. Cách cô nói "Đừng" như thể chính cô cũng biết không ai cứu nổi mình. Và cả cái cách cô xin anh — bằng một giọng thì thầm không thể yếu đuối hơn — lại khiến anh muốn nghiền nát cô hơn nữa.
Anh ghét điều đó.
Dịch Thành ngồi thẳng dậy, rót thêm một ly rượu.
Rượu trượt khỏi thành ly thủy tinh, sóng sánh dưới ánh đèn vàng lặng lẽ. Anh ngửa cổ uống một hơi. Rượu cay nồng đốt rát cổ họng, nhưng không đủ mạnh để đốt cháy khao khát trong lòng anh.
Anh cần rượu... để đè nén con thú bên trong. Đè nén cái phần đang muốn lập tức đạp cửa phòng ngủ kia ra, kéo cô trở lại dưới thân mình, dạy cô thêm một lần nữa ai mới là người nắm quyền ở đây.
Anh lặng im.
Rồi bật cười khẽ một cái, không vui cũng chẳng giễu cợt, chỉ toàn châm biếm chính mình.
Từ bao giờ... anh lại mất kiên nhẫn như vậy chứ?
---
Dịch Thành bước vào phòng, ánh mắt trầm lặng lướt qua người con gái đang nằm yên dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ. Anna ngoan ngoãn đặt quần áo gọn gàng sang một bên, thân thể quấn trong lớp chăn mỏng, im lặng chờ đợi.
Anh không nói gì, kéo chăn ra, ánh mắt tối đi khi thấy cô vẫn chưa có lấy một dấu hiệu chuẩn bị. Đôi chân cô khẽ run khi anh dùng đầu gối tách ra, tay anh dừng lại nơi đầu gối cô rồi bất động vài giây.
"Em không biết làm?" Giọng anh không lớn, nhưng khiến tim cô đập dồn dập.
Anna không đáp, chỉ khẽ mím môi, nhắm mắt lại như một sự thừa nhận. Dịch Thành khẽ cười, không phải vì dịu dàng, mà là bất mãn.
"Tôi cho em mười lăm phút," anh trầm giọng, “và em dùng nó chỉ để cởi đồ?”
Anna hoảng hốt, nhỏ giọng: “Tôi xin lỗi...”
Dịch Thành không mắng, cũng không lạnh nhạt bỏ đi. Anh kéo cô ngồi dậy, để cô tựa vào lòng mình. Bàn tay anh siết lấy tay cô, dẫn dắt từng động tác, từng hơi thở.
"Nhìn tôi." Giọng anh trầm, mang theo sự kiểm soát tuyệt đối. “Đây là việc của em. Là trách nhiệm của em.”
---
Sau khi kết thúc, Anna kéo chăn định rời khỏi giường. Nhưng Dịch Thành bất ngờ vòng tay ôm eo cô lại, môi anh khẽ chạm vào má cô một cái.
“Ngủ lại đi, trễ rồi.”
Anh đứng dậy, rút trong tủ ra một chiếc sơ mi sạch, giúp cô mặc vào, động tác không nhanh nhưng lại vô cùng thành thục.
Cả quá trình hai người đều im lặng.
Cho đến khi Anna tưởng anh đã ngủ, giọng anh lại vang lên, thấp trầm nhưng rõ ràng:
“Cuối tuần tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra, rồi cấy que.”
Anna không trả lời.
Anh cũng không giận, tay vẫn đặt hờ bên hông cô, như một sự đánh dấu.
“Nghe nói bố mẹ và em gái em sắp về nước...”
Anna quay sang nhìn anh, mắt cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”
Anh cụng trán vào trán cô, nhẹ nhàng hơn thường ngày:
“Đến chào hỏi một chút.”
Tay cô hơi siết lại, nhưng không nói gì.
Dịch Thành vuốt tóc cô, ngữ điệu bình thản như thể đang bàn chuyện công việc:
“Tôi sẽ sắp xếp cho Minh Lai vào Dịch thị. Còn em... tôi chuyển cho em căn hộ ở tòa kế bên. Sau này tiện đi lại.”
Anna vẫn im lặng.
Cho đến khi anh khẽ vuốt má cô, nhếch môi:
“Thế nào? Không biết nói cảm ơn?”
---
Cuối tuần, Dịch Thành đến đón Anna đi bệnh viện kiểm tra. Vừa bước vào xe, cô còn chưa kịp cài dây an toàn đã bị anh kéo ngồi hẳn lên đùi.
Anna thoáng liếc về phía ghế tài xế, ánh mắt ngầm ra hiệu với anh. Dịch Thành dĩ nhiên hiểu cô đang nghĩ gì, chỉ nhếch môi cười nhạt, tay ấn nút kéo tấm ngăn cách lên.
Không gian lập tức yên tĩnh lại. Anh vén tóc cô, ngón tay vuốt nhẹ qua vành tai:
“Sao? Trốn tôi?”
Giọng anh vẫn bình thản, nhưng từng chữ như đè lên tim.
“Hôm qua em đưa tài liệu đến văn phòng tôi, sao không vào?”
Anna cúi đầu, giọng nhỏ đi:
“Tôi là thư ký của Chủ tịch, không phải của anh.”
Dịch Thành bật cười khẽ, nhưng ánh mắt anh tối đi rõ rệt.
“Minh Châu, đó là lần cuối cùng.”
Nói rồi, anh chỉ siết cô vào lòng, không còn trách móc hay lạnh nhạt gì thêm, tựa như câu nói vừa rồi chưa từng tồn tại.
---
Bệnh viện quốc tế Dịch Tâm.
Chiếc xe dừng trước của bệnh viện dưới quyền Dịch thị. Dịch Thành đỡ Anna xuống, không cho cô đi trước mà giữ tay cô thật chặt, đưa thẳng vào thang máy VIP.
Cô y tá trực sảnh lễ tân vừa thấy họ, ánh mắt vô thức sững lại, rồi lập tức cúi đầu:
“Chào tiểu Dịch tổng, mời ngài lên thẳng tầng 12.”
“Không cần phải đi cùng…” Anna nói nhỏ khi thấy ánh mắt các y tá nhìn họ có phần kinh ngạc.
Dịch Thành nghiêng đầu nhìn cô, môi cong cong:
“Em cho rằng anh không có tư cách đi cùng à?”
Anna im lặng.
Anna bước theo anh, lòng hơi chùng xuống. Nơi này… cô không xa lạ gì. Trước đây cô từng nhiều lần đưa Gia Miên - chim hoàng yến của chủ tịch - đến khám định kỳ, bác sĩ, y tá, nhân viên phòng khám đều từng gặp cô. Nhưng chưa lần nào—chưa từng—cô đi cùng một người đàn ông như thế này, lại là chính người kế thừa của Dịch thị.
Vào đến phòng khám, bác sĩ nữ trung niên đã chờ sẵn. Vừa thấy Dịch Thành, bà cười nói:
“Tam gia, cậu đến rồi. Chào Minh tiểu thư”
Anna nhẹ gật đầu:
“Chào bác sĩ Lưu.”
Ánh mắt bác sĩ chuyển sang Dịch Thành, vừa định hỏi điều gì thì lại khựng lại. Khoảnh khắc ấy, bà bắt gặp ánh nhìn của Dịch Thành—lạnh, sâu và ngầm cảnh cáo. Bà lập tức chuyển sang nụ cười chuyên nghiệp:
“Cô Minh Châu đến kiểm tra sức khoẻ cấy que đúng không? Vậy mời cô vào phòng trong. Tam gia…?”
“Tôi đợi ở đây,” Dịch Thành lạnh nhạt đáp.
Anna được đo huyết áp, lấy máu, kiểm tra nội tiết. Khi bác sĩ dán miếng băng sau cùng lên vết tiêm, bà nói nhỏ:
“Kết quả không có gì bất thường. Cấy được. Tôi sẽ dùng loại que tốt nhất, hiệu quả 3 năm.”
Anna gật đầu, sau đó bước ra ngoài.
Khi quay lại phòng chính, Dịch Thành đang ngồi bắt chéo chân, ánh mắt lười biếng dừng trên màn hình điện thoại.
Thấy cô bước ra, anh cất máy, đứng dậy:
“Có gì bất thường không?”
Bác sĩ lắc đầu: “Cô ấy rất khoẻ. Hoàn toàn đủ điều kiện để cấy.”
“Xong rồi?”
“Ừ.”
“Không đau?”
Anna lắc đầu, nhưng tay vẫn hơi siết vạt áo.
Dịch Thành nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi nói:
“Vậy tốt. ”
Bác sĩ dặn dò vài câu, anh mới khoác áo khoác cho cô, cúi người kéo kín cổ áo.
“Về nhà nghỉ ngơi. Đừng động nước vài ngày.”