Phòng họp tầng 36 vắng lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió lùa qua khe cửa kính.
Dịch Thiên đứng bên đầu bàn họp, giọng lạnh như băng:
“Anna, đây là lần thứ mấy cô đưa sai số liệu trong tuần rồi?”
Anna cắn môi, tay siết chặt tập hồ sơ trước ngực. Cô biết mình sai. Trong cuộc họp với đối tác sáng nay, cô đã đọc nhầm dòng số liệu chi phí Q3 — một lỗi không thể chấp nhận khi người đứng đầu dự án là Dịch Xuyên lại vắng mặt vì đang chăm Gia Miên lại phát bệnh. Dịch Thiên là người thay mặt đến tiếp khách. Và sự cố ấy khiến mọi thứ chệch khỏi quỹ đạo.
“Tôi xin lỗi... Tôi sẽ—”
“Cô có biết, một sơ suất như vậy đủ khiến đối tác đặt nghi vấn về toàn bộ quá trình vận hành dự án không? Cô biết chỉ một con số của cô mà sáng nay chúng ta thất thoát mấy chục triệu đô không?” Dịch Thiên gằn giọng, gõ tay lên mặt bàn kính. “Chúng tôi không cần một thư ký chỉ biết cúi đầu xin lỗi.”
Tiếng mở cửa vang lên.
Dịch Thành đi vào như một cơn gió lạnh, không gõ cửa, không báo trước. Bộ suit đen thẳng nếp, cà vạt xám bạc, ánh mắt sắc lạnh. Anh lướt mắt qua phòng họp chỉ có hai người, đi thẳng đến ghế trống đầu bàn rồi ngồi xuống. Chỉ ngước mắt về phía Anna, ra hiệu bằng ánh nhìn sắc như dao cạo:
“Ra ngoài.”
Anna thoáng chần chừ. Cô liếc nhìn Dịch Thiên rồi nhanh chóng cúi đầu, rời khỏi phòng. Cửa kính khép lại, chỉ còn hai anh em nhà họ Dịch đối mặt nhau — một người thâm trầm quyền uy, một người lạnh nhạt sâu không lường được.
“Anh,” anh nghiêng đầu liếc nhìn Dịch Thiên, giọng chậm rãi nhưng không hề khách khí, “chuyện nhỏ thế này cứ để em xử lý. Anh phát giận với thư ký của anh cả làm gì?”
---
Tối hôm đó, căn hộ nhỏ giữa thành phố mưa phùn gió lạnh.
Anna vừa ăn xong, đang cúi đầu lấy bát ra khỏi máy rửa thì cánh cửa phía sau bật mở. Tiếng giày da vang lên nhè nhẹ rồi im bặt. Cô không kịp quay lại. Một vòng tay đã siết lấy eo cô từ phía sau, hơi rượu hòa cùng mùi gỗ trầm lạnh toát ra từ người đàn ông khiến cô khựng lại.
“Chuyện đối tác tôi đã giải quyết xong,” giọng anh khàn khàn, hơi thở đã áp lên vành tai cô, “tôi uống hơi nhiều… không nhịn nổi nữa.”
Ngón tay anh lần xuống tà váy ngủ mỏng, nhẹ như đang dò đường quen thuộc mà vẫn như thể khát khao đến hoảng loạn. Anna xoay người lại, không nói gì. Ánh mắt cô chạm ánh mắt anh – không từ chối, không né tránh.
Ngay sau đó, cô bị anh nhấc bổng lên, đặt ngồi trên bệ bếp lạnh. Nụ hôn phủ xuống nhanh, dứt khoát, như lửa lan trên da thịt. Anh tiến vào, chẳng hề có màn dạo đầu nào ngoài cái ôm ban đầu và một câu thở dài đầy nghiện ngập.
Đêm lạnh. Bệ bếp lạnh. Nhưng người đàn ông giữa hai chân cô lại nóng như thiêu đốt.
Khi mọi thứ qua đi, Dịch Thành ôm cô xuống khỏi bệ, bế thẳng vào phòng ngủ. Đặt cô xuống nệm, anh chỉnh chăn cho ngay ngắn, ánh mắt vẫn không rời gương mặt đỏ ửng của cô. Rõ ràng dục vọng chưa lắng xuống, nơi hạ thân anh vẫn còn căng chặt, nhưng anh không định tiếp tục.
Anna khẽ chớp mắt, như nhìn ra điều đó, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Anh vùi trán lên chóp mũi cô, thì thầm, giọng trầm trầm:
“Hôm qua tôi đã hứa cho em nghỉ ngơi hai ngày… Hôm nay vì chuyện của em mà nó lại trỗi dậy, nên phạt em, một lần là đủ. Nghỉ đi… Mai mà lại làm sai chuyện, có khi anh hai tôi không chỉ mắng nữa đâu.”
Dứt lời, anh kéo chăn đắp hẳn lên cho cô, đứng dậy, mặc vào chiếc áo choàng lụa màu đen rồi bước ra ban công. Gió đêm lùa vào vạt áo anh, ánh lửa đầu điếu thuốc nhấp nháy nơi đầu ngón tay.
Anna nằm yên. Cô xoay mặt sang phía cửa kính, lặng lẽ nhìn bóng anh giữa ánh đèn đêm.
Trí nhớ cô chợt quay lại buổi chiều hôm qua.
Khi ấy, anh nhắn cô: “Tối chuẩn bị đi, tôi sẽ qua.”
Cô đã nhẹ giọng xin anh: “Cho tôi nghỉ hai ngày được không? Có dự án quan trọng, Chủ tịch đang đi công tác...”
Anh đồng ý. Nhưng tối đó, anh muốn nhiều hơn thường lệ, như muốn khắc cô vào từng giác quan. Sau cùng, khi cô rã rời nằm trong lòng anh, Dịch Thành như một con nghiện, vùi đầu vào vai cô, giọng khản đặc:
“Chỉ hai ngày thôi đấy.”
---
Căn phòng vẫn còn mùi thuốc lá nhàn nhạt anh mang từ ban công về. Khi Dịch Thành trở lại, đèn ngủ đã hạ xuống mức sáng dịu nhất. Anna tưởng anh sẽ nằm xuống, nhưng không—anh cúi người hôn nhẹ lên má cô, hơi thở vẫn còn mùi rượu, khàn khàn:
“Em để đồ lót ở đâu?”
Anna ngơ ngác, mất một giây mới hiểu được ý anh. Mặt cô đỏ bừng như bị lửa liếm qua. Cô chưa kịp nói gì, anh đã nói tiếp, giọng như nén lại điều gì đó sâu hơn:
“Đi lấy giúp tôi.”
Hơi thở anh dồn nén, ngực phập phồng như đang gồng lên để giữ lại thứ gì đó chưa kịp bùng ra. Cô bật dậy, đi chân trần qua sàn nhà mát lạnh, mở tủ lấy món đồ vừa vội vừa xấu hổ như thể bị ai đó bắt gặp. Đưa cho anh, cô không dám nhìn thẳng.
Dịch Thành nhận lấy, ngón tay vô tình lướt qua đầu ngón tay cô. Một ánh nhìn trao qua, rồi anh xoay người bước vào nhà vệ sinh.
Căn phòng vang lên tiếng nước chảy. Xen lẫn vào đó là tiếng hơi thở anh, khàn đặc, cùng tiếng gọi không rõ ràng nhưng từng từ đều rơi nặng vào tim cô như giọt nước:
“Minh Châu… Châu Châu…”
Anna nằm nghiêng trên giường, siết chặt chăn kéo kín lên quá đầu. Tim cô đập loạn như thể những lời gọi kia là dành cho một cô gái nào khác.
---
Ra khỏi phòng tắm, Dịch Thành thấy cô đã ngủ. Anh đứng yên bên mép giường một lúc, ánh mắt dừng lại nơi bờ vai cô khẽ nhấp nhô theo nhịp thở. Đêm nay anh vốn không định ở lại, nằm cạnh cô chỉ tổ khiến dục vọng nổi lên, mà lời đã hứa—cho cô hai ngày nghỉ ngơi—anh không muốn nuốt lời. Hôm nay đã là một lần phá lệ.
Dịch Thành mặc lại âu phục, lặng lẽ rời khỏi căn hộ. Căn hộ của anh ở ngay tòa bên cạnh, vẫn trong khu chung cư cao cấp của Dịch thị. Trên lối đi nhỏ lát đá dưới ánh đèn vàng dịu, anh cầm áo vest trong tay, từng bước chậm rãi, tâm trí không rời khỏi người con gái đang nằm trong căn phòng kia.
Anh không phải kiểu đàn ông quá lệ thuộc vào dục vọng. Những năm tháng sống ở nước ngoài, một mình gánh vác chi nhánh Dịch thị bên kia đại dương, áp lực có, mệt mỏi có, nhưng mỗi lần dục vọng nổi lên, anh đều giải quyết gọn ghẽ—gọi người đến, xong việc thì rời đi, không phiền phức, không lưu luyến.
Nhưng từ cái đêm đầu tiên trở về nước, từ lần đầu chạm vào cô—Minh Châu—mọi thứ thay đổi. Cơ thể anh như bị đánh thức, như khát. Một cơn khát không dập tắt được. Khát đến mức chỉ cần nghĩ đến cô, lòng đã không yên.
Dịch Thành đưa tay vuốt trán, môi khẽ mím lại thành một đường thẳng. Nếu đã khát đến thế, vậy thì... anh cần gì phải kiềm chế?
Dịch Thành bước lên bậc thang đá dẫn vào sảnh, ánh đèn khuya lặng lẽ kéo dài bóng dáng anh lên vách kính. Tay anh siết nhẹ chiếc áo vest, ngón tay còn vương mùi da thịt mảnh mai của cô gái trong căn hộ bên kia.
Minh Châu.
Anh lặp lại cái tên trong đầu, như một sợi dây trói vô hình cứ siết lấy lý trí. Cô quá dịu dàng, quá ngoan ngoãn… lại càng khiến anh thèm khát. Nhưng chính vì như vậy mà anh mới phải kìm lại. Hôm qua đã hứa cho cô nghỉ ngơi hai ngày, hôm nay là anh phá lệ. Nếu tiếp tục, anh sợ mình sẽ phá cả điểm tựa cuối cùng giữa hai người — sự cân bằng mong manh giữa ràng buộc và tự nguyện.
Dịch Thành dừng lại trước cửa căn hộ, mở khoá bằng vân tay, ánh đèn vàng ấm áp từ trong bật lên nhưng không khiến anh thấy dễ chịu. Anh ném áo vest lên sofa, đi thẳng vào phòng ngủ. Tựa lưng vào cánh cửa vừa khép, anh rút đi cà vạt, thở dài.
Minh Châu như một loại thuốc độc ngọt ngào — từng chút, từng chút ngấm vào máu. Anh biết rõ điều đó, nhưng lại không có thuốc giải.
Không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết thúc. Có lần, sau một đêm triền miên, anh nhìn cô ngủ say bên gối, đã từng nghĩ: “Hay là dừng lại tại đây.”
Nhưng ngay sáng hôm sau, cô gọi tên anh trong mơ bằng giọng mũi mềm mại: “Thành…đừng” – anh đã không còn đường lui nữa rồi.
Anh tiến về phía giường, định nằm tạm một lát, nhưng chỉ vừa chạm vào gối, mùi hương quen thuộc liền xộc đến — là mùi tóc cô. Anh bật dậy, ra ban công, rút từ ngăn kéo bên hông một điếu thuốc, bật lửa.
Gió đêm thành phố S mát rượi, nhưng anh vẫn thấy nóng ran.
Nếu đã không dập được cơn khát… vậy thì có lẽ anh nên nuốt trọn cả nguồn cơn tạo ra cơn khát đó.
Minh Châu, em đã cứu anh bằng ánh mắt đầu tiên.
Bây giờ, đến lượt anh khiến em không thoát ra được nữa.
Dịch Thành bước vào phòng tắm, cởi bỏ áo vest rồi rút từ túi trong ra một món đồ nhỏ—chiếc quần lót cô gái ấy dúi vào tay anh lúc nãy. Lẽ ra nên trả lại sau khi xong việc, nhưng anh lại mang theo về, chẳng rõ vì sao. Có lẽ là bản năng chiếm hữu, hoặc đơn giản vì muốn giữ lại thứ gì đó thuộc về cô.
Nước từ vòi sen xối thẳng xuống người anh, dòng nước nóng chẳng thể rửa trôi những hình ảnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Trong không gian ngập hơi nước, từng tiếng r*n rỉ nho nhỏ của Anna vẫn như vọng lại bên tai, khiến anh càng thêm mất kiểm soát.
Phòng tắm lại lần nữa vang lên tiếng nước chảy, hòa cùng tiếng thở gấp bị anh cố nén lại.
Anh cười nhạt, nghiêng đầu dựa vào bức tường gạch lạnh. Rõ ràng là đã bước ra khỏi căn hộ đó, vậy mà cơ thể vẫn chưa buông tha anh.
---
Buổi chiều hôm sau, sau cuộc họp cuối cùng với đối tác, ba người đàn ông nắm quyền cao nhất Dịch thị vẫn nán lại trong phòng. Không khí giữa họ trầm mặc, ngột ngạt nhưng đầy ám lực. Anna đứng lặng phía sau Dịch Xuyên, cúi đầu, im lặng chờ chỉ thị như một chiếc bóng.
Bỗng giọng nói lạnh nhạt của Dịch Xuyên vang lên, không nhìn cô mà nhìn vào Dịch Thiên:
“Hôm qua em mắng thư ký của anh?”
Ngữ điệu không nặng nề, nhưng rõ ràng là cảnh cáo.
“Người của anh, chưa đến lượt em lên tiếng. Lần sau... chờ anh về rồi xử lý.”
Ánh mắt Dịch Thiên lúc này mới dừng lại trên người Anna, bình thản hỏi như thể đang nhắc đến một kẻ vô danh:
“Cô là người mách lẻo?”
Dịch Thành đang tựa hờ vào ghế da, nhấc ly nước lên rồi cười khẽ, chen vào giữa hai câu hỏi nặng nhẹ:
“Em nói đấy. Người phải ngồi tiếp rượu đến khuya chắc có quyền lên tiếng rồi, nhỉ?”
---