Dưới ánh đèn bếp dịu nhẹ, gian bếp nhỏ của căn hộ được Dịch Thành sắp xếp cho cô vẫn tỏa ra mùi thức ăn thanh đạm. Anna đứng cạnh bếp, tay đảo nhẹ nồi canh trên bếp điện. Cô có hơi sốt sau khi về nhà, vết cấy ở tay trái vẫn còn hơi nhức, nên chỉ nấu vài món đơn giản: trứng hấp, rau luộc, canh rong biển và một phần cá áp chảo ít dầu.

Cửa không có tiếng gõ, chỉ có tiếng quét thẻ rồi tiếng cửa mở. Dịch Thành bước vào, thân hình cao lớn lặng lẽ đi thẳng vào bếp như đã quen thuộc lối đi. Anh không lên tiếng, cũng không báo trước.

Anna quay lại nhìn, ánh mắt chỉ hơi ngạc nhiên thoáng qua rồi lại trở về bình tĩnh. Cô không hỏi vì sao anh đến, cũng không nói gì, chỉ rửa tay rồi lặng lẽ dọn thêm một bộ chén đũa.

Dịch Thành ngồi xuống bàn ăn, tay chống cằm nhìn cô vài giây rồi cũng không nói gì nữa. Anh ăn từng món một, chậm rãi, không gắp nhiều, nhưng rõ ràng là đang dùng bữa.

Cô vẫn hơi sốt, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Cả bữa ăn hai người không nói một câu. Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng đồng hồ treo tường tích tắc từng giây.

Khi Anna rửa chén xong, quay lại thì Dịch Thành đã đứng ở cửa. Anh khoác áo vest, một tay đút túi quần, tay còn lại đặt lên tay nắm cửa. Trước khi bước ra, anh quay đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp nhưng không mang cảm xúc đặc biệt nào:

“Sáng mai đi làm cùng tôi, đừng lái xe.”

Ánh mắt anh dừng lại một chút ở cánh tay trái cô – nơi vừa được băng lại sau khi cấy – rồi không nói gì thêm nữa, mở cửa rời đi.

Tiếng cửa khép lại, căn hộ lại chìm vào yên tĩnh. Anna đứng ở giữa bếp, nhìn cánh cửa một lát rồi quay lại phòng khách, rót cho mình một ly nước ấm.

---

Một hôm, sau buổi họp ban điều hành tại tổng bộ Dịch thị, lúc các trưởng bộ phận đang rời khỏi phòng họp, Dịch Xuyên bất ngờ gọi Anna lại.

Anh hỏi, giọng bình thản nhưng rõ ràng:

– Cô có muốn đến làm việc chỗ Dịch Thành không?

Anna khựng lại. Sắc mặt cô thay đổi rõ rệt, tay vô thức siết chặt chiếc tablet, giọng run đi:

– Chủ tịch... tôi không nghĩ đến việc rời khỏi chỗ anh.

Dịch Xuyên im lặng nhìn cô một lúc. Không lâu, nhưng đủ lâu để Anna biết anh đang cân nhắc những điều cô chưa nói thành lời.

Thực ra, cuối tuần trước Dịch Thành đã đích thân đề nghị việc này với anh. Nhưng Dịch Xuyên đã từ chối. Không phải vì nghi ngờ năng lực của em trai mình, cũng không vì phản đối sự sắp xếp đó. Chỉ là…

Anna hiện tại đang yên ổn đảm nhiệm vị trí trưởng đoàn thư ký cho anh – người đứng đầu Dịch thị. Nếu đột ngột chuyển cô đi, nội bộ sẽ nghĩ gì? Cấp dưới sẽ xôn xao, thậm chí bàn tán những điều không nên.

Hơn nữa, từ lúc còn học đại học ở nước ngoài, Dịch Xuyên và Anna đã quen biết nhau. Sau này Anna về nước đầu quân cho Dịch thị, cô chỉ có một mình, cả gia đình đều ở bên kia đại dương. Anh là người đưa cô về, là người đầu tiên giao việc cho cô, cũng là người duy nhất trong Dịch thị biết rõ cô đã nỗ lực đến mức nào.

Dịch Xuyên luôn xem Anna như em gái mình. Một người thân duy nhất nơi đất khách. Làm sao nỡ để cô đi?

---

Tối đó, khi Anna mở cửa bước vào nhà, ánh đèn trong phòng khách đã sáng. Cô chưa kịp cởi áo khoác thì đã thấy một bóng người quen thuộc ngồi thản nhiên trên ghế sofa.

Dịch Thành.

Một tay anh vắt lên thành ghế, tay còn lại cầm điện thoại lướt hờ hững. Mùi thuốc lá vương nhẹ trong không khí, không gay gắt nhưng vẫn khiến Anna vô thức nhíu mày.

Cô đặt túi xuống, đổi giày, bước chậm về phía anh rồi mới khẽ lên tiếng:

– Tam gia.

Dịch Thành không nhìn lên. Giọng anh vang lên đều đều, chẳng rõ tâm tình gì:

– Ừ. Đi tắm đi, tự chuẩn bị cho tốt.

Chỉ một câu, không dư một chữ.

Anna đứng yên trong chốc lát. Không ai trả lời ai, trong phòng chỉ còn tiếng thông báo thi thoảng phát ra từ điện thoại của anh. Cô không hỏi vì sao anh đến. Cũng không hỏi vì sao anh biết cô đã từ chối lời đề nghị. Cô chỉ xoay người rời đi, vào phòng ngủ, giống như bao lần khác – khi giữa họ là một thỏa thuận chẳng ai muốn gọi tên.

Nhưng hôm nay, lòng cô lại có chút rối loạn.

Không phải vì câu nói của Dịch Thành.

Mà là vì ban sáng, lần đầu tiên trong năm năm, cô đã nói với Dịch Xuyên rằng: “Tôi không muốn rời khỏi chỗ của anh.”

---

Anna ngồi trong bồn tắm, nước ấm ngập đến vai, làn hơi nước mỏng tang bốc lên mờ mịt mặt gương. Cô nghiêng đầu dựa nhẹ vào thành bồn, mái tóc ẩm xõa dọc vai. Đôi mắt cô nhắm lại, không phải vì thư giãn — mà vì trốn tránh.

Bàn tay cô đưa xuống, hơi run. Ngón tay khựng lại giữa chừng, lặng im trong nước.

Cô không biết phải bắt đầu từ đâu.

Không phải vì không nhớ — mà vì không muốn nhớ.

Nhưng trong đầu, từng lời từng chữ Dịch Thành từng nói lại vang lên rành rọt như thể mới vừa hôm qua:

“Chậm thôi, không ai sinh ra đã biết. Nhưng nếu em không học, tôi sẽ dạy, bằng cách khác.”

Lần đó, cô không khóc, cũng không dám phản kháng. Vì cô biết, phản kháng chỉ khiến anh càng ép cô phải phục tùng, một cách hoàn toàn.

Cô đã quen — hoặc tưởng rằng mình đã quen.

Nhưng lúc này đây, trong căn phòng tắm riêng của mình, tay cô vẫn không thể nhấc lên nổi. Chỉ một động tác đơn giản, mà lại nặng như đè đá.

Cô biết, nếu bước ra khỏi phòng mà không làm xong, thứ đang chờ cô không chỉ là sự lạnh lùng khinh miệt của Dịch Thành, mà còn là những hậu quả vượt quá khả năng cô gánh chịu:

Một cuộc điện thoại đến chỗ làm, đến tổng bộ, đến Dịch Xuyên.

Một cái búng tay là cô biến mất khỏi vị trí thư ký chủ tịch, khỏi cả Dịch thị.

Rồi một cú điện thoại khác, đến gia đình cô bên kia đại dương — những người cô vẫn giấu chuyện này, vẫn cố gắng bảo vệ bằng cách im lặng.

Cô cắn môi, nước mắt lăn xuống không biết là vì hơi nóng hay vì tự mình ghê tởm bản thân.

Không ai cứu cô cả.

Dịch Thành không cần cô ngoan — anh cần cô biết sợ.

Và cô, quả thật rất sợ.

…Lúc tiếng nước dừng lại, Dịch Thành ngẩng đầu khỏi điện thoại, môi khẽ cong:

– Biết điều là tốt.

Dịch Thành tiến vào phòng, mắt không rời người con gái đang đứng bên giường. Ánh đèn vàng phủ lên làn da cô một lớp sáng dịu, nhưng trong mắt anh, nó chỉ khiến mọi thứ càng thêm kích thích.

Anh bước đến sau lưng cô, ngón tay lướt nhẹ qua xương vai trần trụi.

— Ướt rồi à? Ngoan thật.

Giọng anh trầm, khô khốc nhưng lại khiến da thịt cô nổi gai.

Cô cứng người, nhưng không dám phản kháng.

— Nhớ tôi dạy thế nào không? — Anh nghiêng đầu, môi áp sát vành tai cô, nóng rực — Từng bước, từng chỗ. Em học nhanh lắm mà.

Bàn tay anh lần xuống, không báo trước, không nương nhẹ. Cô siết chặt tay, cắn răng đến bật máu trong miệng mà không dám rên thành tiếng.

— Tốt. Không phản kháng, cũng không giả vờ. — Anh gật đầu, môi chạm nhẹ lên xương quai xanh, vừa tán thưởng vừa áp chế.

Trong lúc tay anh vẫn bận rộn trêu đùa nơi mềm yếu nhất, anh thản nhiên nói như đang nhắc đến một câu chuyện đầu ngày:

— Minh Lai vào làm trợ lý Kỷ tổng rồi. Hôm nay đã đi thử váy công sở, trông hợp lắm.

— …

Tim cô như ngừng đập.

— Nhưng người như Kỷ Tư An, em biết rồi đấy. Chơi không biết điểm dừng. Tôi nhắc nó nhẹ rồi, nhưng nếu em muốn tôi nhắc mạnh hơn…

— Đừng... — Cô bật ra tiếng, giọng khản đặc vì kìm nén.

Anh cười khẽ, cắn nhẹ lên vành tai cô, vừa trừng phạt vừa khiêu khích.

— Vậy thì làm tôi vui đi, Minh Châu. Làm cho tốt. Không được lừa dối qua chuyện.

---

Cô không biết mình chống đỡ thế nào.

Chỉ nhớ lúc bị anh đẩy ngã xuống giường, cả người mềm nhũn như không còn trọng lượng. Một chân bị anh giữ chặt, gập lên cao, toàn bộ thân thể mở ra trọn vẹn, phơi bày dưới ánh nhìn sâu không thấy đáy.

Dịch Thành không vội.

Anh vuốt ve cô như đang vuốt một món đồ chơi cao cấp, từng tấc da thịt đều nằm gọn dưới đầu ngón tay anh, không nơi nào được phép giấu đi.

— Run rồi à? — Anh nghiêng đầu nhìn, thản nhiên hỏi trong khi thân thể đã tiến vào sâu hơn.

— Tốt. Phản ứng thật mới có hứng thú.

Cô cắn môi, đầu ngón tay bám chặt vào ga giường, da thịt đỏ bừng vì bị chiếm lấy không chút lưu tình.

Anh giữ cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình — thứ ánh sáng không cho ai cơ hội thương lượng.

— Chị gái ngoan như vậy, Minh Lai chắc cũng không đến nỗi nào nhỉ?

Mỗi câu anh nói ra là một nhịp mạnh hơn, không cho cô bất kỳ cơ hội phòng bị.

— Hay em muốn tôi gọi Kỷ Tư An đến gặp em luôn? Cho em xem thử ánh mắt nó nhìn em gái em thế nào?

Cô bật khóc, nước mắt trào ra nhưng miệng lại bật ra tiếng rên lạc giọng.

Không phải vì kho*i c*m — mà vì sợ.

— Xin... đừng…

— Đừng gì? — Anh cười, trán áp sát vào trán cô — Đừng để nó nhìn em gái em như tôi đang nhìn em à?

Thân thể cô co giật, như đổ gục lần nữa dưới thân anh. Lần này, không còn chút sức lực nào để phản kháng.

Cô chỉ biết bám lấy anh, như thể chỉ cần buông ra sẽ rơi vào vực sâu không đáy.

Anh giữ lấy eo cô, vẫn còn cắm rất sâu, không cho rút ra.

Lúc cô run rẩy đến không thể mở mắt, anh mới nghiêng người, thì thầm bên tai:

— Lúc nãy chỉ để kích thích em thôi.

Giọng anh khàn đặc nhưng không còn tàn nhẫn.

— Minh Lai làm ở chỗ Kỷ tổng rất tốt. Người của tôi sẽ xem chừng.

Một nụ hôn nhẹ lướt qua khóe mắt còn ướt của cô.

Nhưng thay vì ấm áp, nó như đóng dấu —

Con dấu khẳng định cô là của riêng anh, không được giành giật, không được quên.

---

Dù Dịch Thành nói thế, Anna vẫn không thể tin. Những gì cô từng nghe về đám thiếu gia đó — đặc biệt là Kỷ Tư An — không phải chuyện nói đùa. Rượu, thuốc, gái, thậm chí từng có người chơi đến mức có người chết ngay trong bồn tắm, rồi được ém nhẹm đi bằng một cú điện thoại. Cô biết rất rõ giới thượng lưu có những góc tối đến mức nào.

“Không chỉ Kỷ Tư An để mắt tới cô ta đâu,” Dịch Thành đột nhiên lên tiếng, giọng điệu hờ hững như thể đang kể một sự thật hiển nhiên, “Ở đó còn vài tên khác, già có, trẻ có, còn có tôi nữa, mắt nào cũng như lang sói đói mồi... nếu Minh Lai không ngoan ngoãn thì—”

“Dịch Thành!” Anna gần như bật thốt, tim cô siết chặt lại. Cô níu lấy tay áo anh, mặt tái đi, “Anh đưa con bé đến nơi đó thật sao?”

Dịch Thành cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang níu lấy mình. Mắt anh tối lại, nhưng trên môi là nụ cười nhàn nhạt, như thể hài lòng vì con mồi cuối cùng cũng cắn câu.

“Em ghen à?” Anh nhướng mày, rồi lại buông ra một câu khẽ khàng mà sắc bén, “Hay em sợ cô ta bị cướp trước mặt? Chắc thú vị lắm nhỉ? Em muốn nhìn bọn họ chơi nát em gái em không?”

“Anh... khốn nạn!” Anna run lên. Dưới đáy mắt là cơn giận bị đè nén, và một nỗi hoảng loạn thật sự.

Chính lúc đó, Dịch Thành bỗng bật cười khẽ. Anh giơ tay xoa mái tóc cô như trấn an một con thú nhỏ đang nổi điên.

“Dọa em thôi,” anh ghé sát tai cô, thì thầm, “Minh Lai vẫn đang ở tầng dưới, người của tôi không để ai động vào đâu. Nhưng... em phản ứng thế này, tôi vui rồi.”

Không đợi cô đáp lại, anh cúi người bế bổng cô lên như chẳng chút tốn sức. Anna vùng vẫy nhưng vô ích, chỉ nghe giọng anh lười biếng vang bên tai:

“Đi tắm. Em đang bẩn lắm đấy.”

---

Dịch Thành bế Anna vào phòng tắm. Đèn bật lên, ánh sáng dịu dàng bao trùm căn phòng kính trắng toát, phản chiếu bóng hai người lên tấm gương lớn bên bồn rửa tay. Hơi nước nóng bắt đầu phủ mờ tấm kính, sàn đá cẩm thạch lạnh ngắt dưới chân, nhưng không lạnh bằng ánh mắt của người đàn ông phía sau.

Anh đặt cô xuống mặt đá cạnh bồn rửa, một tay siết cằm cô:

“Nhìn mình trong gương đi,” giọng anh khàn khàn, thấp đến mức như đang thì thầm vào lòng cô, “Bộ dáng vừa rồi... như sắp khóc vì sợ người khác cướp tôi vậy.”

“Không phải...” Anna cố trốn tránh ánh mắt mình trong gương, nhưng Dịch Thành không cho phép. Tay anh nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối diện với hình ảnh bản thân — ánh mắt mơ hồ, môi đỏ ướt, váy nhăn nhúm, tóc hơi rối. Nhìn như thể cô đã bị anh ăn sạch từ trước khi bắt đầu.

“Không phải?” Anh lặp lại, lần này ngữ điệu đầy mỉa mai. “Vậy em đỏ mặt vì gì?”

“Tôi không—”

“Không à?” Dịch Thành cười khẽ, kéo chiếc đai váy ngủ lỏng lẻo trên eo cô, thả nó rơi xuống sàn. Làn da trắng nõn lập tức lộ ra dưới ánh đèn, phản chiếu lên gương như một cảnh phim cấm kỵ bị quay lén. “Vậy đứng lên, đặt tay lên bệ rửa, ngoan... để tôi xem em không thế nào.”

Anna cắn môi, tay chậm rãi đưa lên, run rẩy đặt lên mặt đá lạnh. Cô cảm giác ánh mắt anh vẫn dán chặt vào từng phản ứng nhỏ của mình — không bỏ sót chút gì.

Bàn tay lớn của Dịch Thành trượt dọc sống lưng cô, dừng lại ngay tại thắt lưng:

“Cửa sổ mở một nửa, rèm chưa kéo... Em có muốn người bên kia toà nhà nhìn thấy không?”

“Không!” Anna quay đầu lại, nhưng bị anh ghì xuống ngay lập tức.

“Thì ngoan đi,” anh khẽ nói, “Chỉ cần em không hét, thì chẳng ai nghe thấy đâu.”

Phía sau lưng, tiếng nước chảy len lỏi vào từng khe im lặng. Còn bên kia gương, hình ảnh cô bị anh chiếm giữ, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh — tất cả đều phản chiếu rõ ràng không thể chối cãi.

---

Ánh đèn trong phòng tắm ấm vàng dịu nhẹ, phản chiếu rõ từng đường nét cơ thể mảnh mai của Anna trong gương lớn. Cô đứng đó, cả người đỏ ửng vì nước nóng, vì ánh nhìn không rời của người đàn ông phía sau.

Dịch Thành bước đến, không nói một lời, bàn tay đã đặt lên eo cô, kéo cô sát vào người mình. Cả hai đứng đối diện với gương, ánh mắt anh khóa chặt ánh mắt cô trong phản chiếu. Anna run nhẹ, nhưng không dám rời mắt khỏi gương—cô biết, anh muốn cô nhìn.

“Em thấy không?” – Giọng anh khẽ, nhưng vang vọng trong không gian im lặng. “Đây là dáng vẻ của một cô gái ngoan.”

Cô không dám trả lời, cũng không biết phải nói gì. Chỉ có tim đập mạnh, hai má nóng bừng. Dịch Thành nghiêng đầu, môi anh lướt qua vành tai cô, rồi dừng lại nơi cổ, để lại dấu vết như khắc lên da.

“Anh nói rồi. Có rất nhiều người đang để mắt đến em…” – Anh nói trong lúc bàn tay chậm rãi trượt từ eo lên xương quai xanh, nhẹ như một lời cảnh cáo. “Nhưng em là của anh. Của anh. Hiểu không?”

Anna gật đầu, môi mím chặt. Cô biết, nếu không ngoan, không nghe lời, không nhìn vào gương… thì kết cục sẽ không phải dịu dàng thế này. Nhưng chính ánh mắt anh trong gương mới là thứ khiến cô không dám chớp mắt.

“Em sợ à?” – Anh hỏi.

“V…vâng…”

Anh bật cười khẽ, nụ cười ấy lại khiến da cô nổi gai ốc.

“Vậy thì tốt.” – Anh cúi đầu, thì thầm – “Sợ rồi mới nhớ là em đang ở đâu.”

Rồi như thể ban thưởng cho sự ngoan ngoãn ấy, anh cúi xuống hôn lên vai cô, bàn tay vỗ nhẹ bên hông cô một cái, rồi cầm tay cô dắt về phía buồng tắm bằng kính trong suốt phía sau. Trước khi bước vào, anh nghiêng đầu ghé tai cô:

“Lúc nãy chỉ dọa em thôi… Nhưng nếu em muốn… lần sau, chúng ta sẽ không chỉ đứng trước gương.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play