Cá là thứ rẻ tiền, nếu làm khéo thì thành món ngon, nhưng lại tốn nhiều nguyên liệu đi kèm, tính ra giá thành cũng chẳng rẻ là bao.
Trong thành, cá tươi bán lẻ giá từ năm đến mười văn một cân, nếu mua sỉ từ dân trong thôn thì chỉ có thể trả tầm năm văn là cùng.
Dù vậy, so với việc vất vả kéo cả xe cá đi thành xa bán lẻ, tốn phí ngồi xe, vận chuyển, lại vì cá chết rồi nên chẳng còn tươi, giá bị ép thấp, lại thêm thuê quầy thuê chỗ, thì làm mối cho các tửu lâu, quán ăn là cách một lần bán được nhiều, lời lãi cũng dễ thấy hơn.
Dân chúng trong thôn đương nhiên cũng biết tính toán món này. Ai mà chẳng mong có một mối làm ăn ổn định — trồng ít rau, nuôi ít gà, bắt được cá liền đem đến cửa hàng bán, đỡ phải đi rao hàng rong kiếm từng đồng từng cắc.
Chỉ tiếc trong thành làm ăn, vạn sự đều phải nhờ vào “quan hệ”. Không có người giới thiệu, không thân không quen, người ta tuyệt sẽ chẳng gặp. Chỉ khi nào người ta cần mới tìm đến mình, chứ tuyệt đối không có chuyện mình chủ động tới rồi người ta liền mời vào bàn chuyện làm ăn.
Trương Phóng Viễn và Hứa Hòa bỏ ra ba bốn hôm, đem hết gần như toàn bộ các tửu lâu, quán ăn lớn nhỏ trong thành chạy một lượt. Nhà quen thì dễ nói, nhà chưa từng gặp thì bọn họ phải mang lễ qua chào hỏi, huề xà giao tình một phen, trời không phụ lòng người, cũng coi như bắt được hơn mười mối làm ăn.
Mấy ngày sau, bắt đầu có người trong thành lục tục hẹn ngày vào thôn xem cá tươi, bắt tận ao. Trương Phóng Viễn bèn báo tin cho thôn trưởng biết trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play