Tâm trạng của Thụy Lý rất tốt. Kể từ khi cùng Quý Chiết Khê đến hội làng Thiên Diên Sơn, cậu thường xuyên đi tìm hắn. Mặc dù Quý Chiết Khê không mấy khi phản ứng lại cậu, nhưng có thể thấy rõ thái độ của hắn đã tốt hơn trước rất nhiều, lời nói cũng không còn mang hàm ý châm chọc nữa.
Vì vậy, cậu càng nhiệt tình hơn.
“Sắp đến kỳ thi rồi, ngươi cứ nhận lấy đi, nhỡ đâu lại dùng được.”
Quý Chiết Khê trước đây vào ngày nghỉ, sau khi xong việc ở hiệu sách, vẫn còn rất nhiều thời gian để ôn bài. Nhưng hiện tại, thời gian còn lại đều bị Trương Thụy Lý chiếm gần hết.
Hắn cầm một quyển thi văn, mắt vẫn đặt trên trang sách, đối mặt với sự đưa đẩy của Trương Thụy Lý, nói: “Ca ca ngươi có biết ngươi lấy đồ của hắn tặng cho một nam tử không?”
“Hồi ca ca đi có dặn dò là tặng cho người hữu duyên.” Thụy Lý nhướng mày, cong khóe miệng: “Ngươi chẳng phải là người hữu duyên sao.”
Quý Chiết Khê sớm đã miễn nhiễm với những lời lẽ ngọt ngào của người này. Hắn nói: “Vậy hôm nay ta xem, xem xong rồi ngươi lại mang về, không phụ tấm lòng của ngươi. Đến lúc đó có thể tặng lại cho người hữu duyên khác.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play