“Ai u, sao lại để củi ngay trước cửa thế này!”

Trương Phóng Viễn đang bận việc trong phòng, nghe bên ngoài có tiếng thét liền lập tức buông tay đi ra. Bà mối Cam đang đứng trước cổng sân, chỉ vào đống củi lửa cạnh cửa trách mắng: “Phóng Viễn, sao lại để củi ngay bên ngoài thế này?”

Hắn thật sự không rõ đống củi lửa chất như núi nhỏ kia từ đâu ra. Trương Phóng Viễn bước đến nhìn trái nhìn phải xung quanh, nhưng không thấy dấu vết gì rõ ràng.

“Là nhặt về chưa kịp dọn vào.” Hắn cười nói, “Cam thẩm, mau vào nhà ngồi.”

Trương Phóng Viễn dẫn bà vào chính sảnh, dọn ghế, rót trà, vô cùng ân cần. Bà mối Cam thấy vậy thì trong lòng rất vừa ý. “Cháu trai à, nói không ngoa chứ vì chuyện của ngươi, ta tốn không ít sức đấy.” Bà ngồi xuống, không khách khí uống một ngụm trà.

Nếu không vì hai cân thịt Trương gia biếu khiến lão chồng bà nấu nướngmột bữa  ngon lành, bà vốn đã định từ chối vụ mối này sau khi bị Hồ gia mắng một trận ra trò. Làm bà mối bao năm, chưa từng bị mắng khó nghe như vậy. Hà thị sau lại còn mang thêm rổ trứng gà, bà đành dày mặt đi tiếp mấy nhà, tuy cũng bị mỉa mai vài câu nhưng may là không ai nặng lời như Hồ gia. Sau vụ này, bà quyết không bao giờ nhận mối nào cho Hồ gia nữa – hôn sự bất thành còn phải giữ lấy nhân nghĩa, cùng là người một thôn, ngẩng đầu cúi đầu đều gặp.

“Cam thẩm vất vả rồi. Nếu mọi sự thuận lợi, nhất định hậu tạ thẩm bao lì xì thật to.” Trương Phóng Viễn cười nói.

Bà mối Cam xua tay: “Thôi, không nhìn ngươi thì cũng nể mặt cha mẹ ngươi. Lần này ta nói cho ngươi biết, là nhà Quảng gia. Con cái nhà đó đông, người ta gọi là Ngũ cô nương, ta vừa nhìn là biết ngay – ngũ quan đoan chính, tính tình dịu dàng, hiền thục đảm đang. Ngươi sửa soạn sạch sẽ, mang theo chút quà cùng bá nương đi xem mặt. Nếu hai bên đều thấy hợp, thì chuyện này thành.”

Trương Phóng Viễn trong lòng khẽ động, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Quảng gia? Là nhà ở rìa thôn?”

Bà mối Cam gật đầu. Nhà đó là mấy năm trước chuyển về sống ở góc thôn, không hay giao du với làng xóm. Nếu không vì trong thôn không có mối nào thích hợp, bà đã định ra thôn khác tìm, đi ngang qua nhà Quảng gia mới sực nhớ tới họ còn cô nương trong độ tuổi cưới gả.

Quảng gia nghèo, con đông đến sáu bảy đứa, bà mối Cam cũng chưa gặp đủ, chỉ thấy cô gái vừa tầm tuổi ấy. Cha mẹ Quảng gia nay đã lớn, gánh nặng thuế má không nhỏ nên rất muốn gả bớt con ra ngoài.

Triều Đại Sùng có quy định rõ: nữ tử hay tiểu ca nhi từ 15 đến 30 tuổi chưa gả sẽ bị đánh thuế theo đầu người. Mỗi người mỗi năm 120 văn. Nếu tuổi càng cao mà chưa thành thân, thuế sẽ tăng gấp bội, tối đa có thể tới 600 văn – tức là gần một lượng bạc! Nếu nhà không khá giả thì quả là gánh nặng không nhỏ.

Vừa nghe là Trương Phóng Viễn, tuy Quảng gia có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý gặp mặt.

“Ta cũng hỏi rõ giá sính lễ rồi. Thôn mình không đặt nặng chuyện đó, nhà bình thường ba lượng bạc là coi như có mặt mũi. Quảng gia cũng cởi mở, không đòi hỏi gì. Bá nương thấy ngươi trong lòng đã rõ, đến lúc ấy cứ theo giá đó mà bàn.”

Lời bà mối ân cần tỉ mỉ, Trương Phóng Viễn cảm động không thôi, cảm tạ liên tục.

Bà mối Cam vừa uống trà vừa kín đáo quan sát nhà cửa Trương gia. Lần trước tới đây là dự tang, đã nhiều năm trôi qua. Hồi ấy nhà cửa gọn gàng, giờ thì sân cỏ mọc đầy, trong phòng tuy có quét dọn nhưng bàn ghế vẫn còn bụi. Nhưng đàn ông độc thân thì vẫn là vậy thôi.

Thật ra cũng chẳng trách gì Trương Phóng Viễn – vốn là đồ tể, tay chân thô kệch, lại còn một mình, không lo nổi việc vặt trong nhà, được thế này là khá rồi.

“Được rồi, thẩm đã truyền lời, cũng không quấy rầy ngươi nữa. Ngươi chuẩn bị sớm mà đến Quảng gia gặp mặt, việc sớm thành ta còn có thể sớm nhận tiền mừng chứ.”

Bà mối Cam cười cáo từ.

Trương Phóng Viễn tiễn bà ra cửa, đứng chống nạnh nhìn đống củi bên cổng, bất đắc dĩ lắc đầu – người này đúng là không thể ngồi yên!

“Chân mới lành đã chạy lên núi nhặt củi được rồi sao?”

Hắn cẩn thận ôm đống củi vào phòng, thu xếp xong xuôi thì khóa cửa lại, rồi quay người đi tìm Tứ bá.


Hôm sau, khi Trương Phóng Viễn chuẩn bị lên huyện thành mua sính lễ và quà ra mắt, thì sáng sớm Trần Tứ đã tới, nằng nặc đòi đi theo.

“Ngươi đi theo ta làm gì? Không có việc ở ruộng à?”

“Ta theo ngươi lên thành xem thử cũng tốt, biết để sau này đến lượt mình còn biết chuẩn bị gì.”

“Ngươi sao biết được chuyện ta đi cầu thân?”

Trần Tứ bĩu môi: “Bà mối Cam đi rao khắp thôn rồi, mồm mép như vậy, ai chẳng biết? Mà đi tới Hồ gia, miệng họ to thế, nửa cái thôn hôm qua đã biết ngươi Trương Phóng Viễn nhờ Cam thẩm làm mối rồi.”

“Ngươi đúng là không nghĩa khí, chuyện lớn thế mà không báo ta một tiếng.”

Trương Phóng Viễn sải bước ra cổng thôn: “Ngươi nhỏ hơn ta, lại không gấp cưới vợ, lẽ nào còn định giành cô nương với ta?”

“Ta chỉ nhỏ hơn ngươi một hai tuổi thôi, sớm cũng đến tuổi cưới rồi!”

Trương Phóng Viễn thản nhiên: “Ngươi đâu có như ta – ta mang tiếng xấu, không cưới lúc này thì còn chờ gì nữa?”

Trần Tứ thở dài: “Cũng tại tam ca ta còn chưa thành thân, cha mẹ nói dù có sốt ruột cũng không thể vượt mặt huynh trưởng. Đành chờ ca cưới xong mới tới lượt ta.”

Trương Phóng Viễn thầm nghĩ nhà họ Trần thật cổ hủ. Nhà đông con thì vui đấy, nhưng cũng nhiều ràng buộc. Làm con một như hắn lại có chỗ lợi.

“Vậy ngươi cứ nhìn kỹ trước đi. Thấy ai hợp thì chờ ca ngươi cưới xong là tiến tới.”

“Ta cũng định vậy.”

Nói rồi, Trần Tứ lại hỏi: “Ngươi còn chưa gặp mặt Quảng gia cô nương, vậy mà đã chuẩn bị cưới rồi? Không sợ không ưng ý sao?”

Trương Phóng Viễn tối qua cũng đã nghĩ tới. Nhưng đời trước hắn vốn chẳng để tâm mấy đến mấy chuyện này, hiện giờ chỉ mong mau chóng thành gia, tuổi cũng không còn nhỏ. Hơn nữa, hắn cũng chẳng có ai trong lòng. “Trong thôn mình còn may là được gặp mặt trước, chứ trong thành thì nào có. Toàn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, đến đêm tân hôn mới được nhìn mặt. Vậy còn đòi hỏi gì?”

Hắn nghĩ bụng: cưới vợ xong là phải lo làm ăn kiếm tiền rồi.

Trần Tứ gãi đầu: “Ngươi nói cũng phải.”

Trương Phóng Viễn cười: “Nhưng nếu ngươi có cơ hội chọn người mình ưng, thì đừng bỏ lỡ. Ta là vì trước kia lang bạt bỏ lỡ mất thời gian, giờ chỉ còn cách này thôi.”

Trần Tứ lên tiếng. “Ai! Sư phó, đợi một chút, có xe kìa!”

Trương Phóng Viễn ngẩng đầu nhìn ra quan đạo, quả nhiên có một chiếc xe trâu tay kéo đang từ xa đi tới, vội vàng phất tay. Trần Tứ bước lên giữ tay hắn lại: “Có gì mà gấp vào thành, chúng ta chân dài bước nhanh, hơn một canh giờ là đến nơi, hà tất tốn mấy đồng bạc?”

“Vậy ngươi đi bộ đi, ta ngồi xe.” Trương Phóng Viễn nhấc chân bước thẳng lên xe không chút do dự.

“Nhìn ngươi kìa, hệt như đuổi theo ai vậy.” Trần Tứ hoảng hốt đuổi theo.

Hôm nay là ngày họp chợ trong thành, người vào thành nhiều hơn ngày thường, trên quan đạo cũng có không ít người gánh gồng, khiêng vác đồ đạc. Mùa đông khó kiếm tiền, dân trong thôn đều siết chặt hầu bao, đến cả tiền xe trâu cũng phải đắn đo. Xe kéo tay càng khó kiếm khách, hôm nay chở được bốn người kể cả Trương Phóng Viễn và Trần Tứ, lại chẳng ai quen biết ai, mỗi người mỗi thôn.

Trương Phóng Viễn quay lưng lại gió lạnh, mày rậm mắt sâu, góc cạnh rõ ràng, dáng người cao lớn nghiêm nghị, vừa ngồi lên xe, những phụ nhân đang rì rầm trò chuyện lập tức im bặt, cả xe rơi vào yên lặng.

“Các vị, xe dừng trước đầu thôn Sừng Tê Giác một lát, ta lên thôn lấy ít đồ.” Người đánh xe hô lên, không ai ý kiến gì. Trương Phóng Viễn ngồi chán, xe dừng lại dưới một cây tùng lớn, sư phó nhanh nhẹn nhảy xuống kéo xe vào trong thôn lấy đồ.

Trương Phóng Viễn chân dài vừa nhấc đã bước xuống theo. Xe kéo tuy rộng, nhưng tay chân hắn dài, ngồi co cũng chẳng mấy dễ chịu. Vừa xuống xe, hắn xoay vai cổ một lượt thì nghe thấy Trần Tứ gọi to: “Hòa ca nhi, ngươi cũng đi vào thành à?”

Trương Phóng Viễn nhìn theo tiếng, bên góc tường đầu kia có vài tảng đá lớn để người gánh đồ nghỉ chân, Hứa Hòa đang ở đó. Hắn nghe Hứa Hòa đáp nhàn nhạt: “Biểu ca.”

Trong thôn ai cũng dính dáng họ hàng, không gần thì xa, chỉ cần bấu víu được chút quan hệ đều coi là thân thích.

“Ngươi mang nhiều đồ thế? Toàn là cái gì vậy?”

Hứa Hòa giọng càng khàn hơn trước, lời ít ý nhiều: “Vài món thủ công.”

Trương Phóng Viễn nghe con út nhà họ Hứa cũng chỉ nói với hắn kiểu lạnh nhạt không hơn, trong lòng vậy mà dâng lên chút cảm giác cân bằng kỳ quái, dẫu hắn cũng không rõ mình đang cân bằng cái gì.

“Trần Tứ, đi thôi, sư phó về rồi.” Hắn thấy người đánh xe vác túi đồ quay lại xe, liền theo đó leo lên trước.

“Hòa ca nhi, lên xe đi, ngươi cõng nhiều thế, đến được thành cũng quá trưa, đi sớm bán sớm còn thong thả.” Trần Tứ nhiệt tình gọi, nhưng không ngoài dự đoán bị từ chối.

Ngồi xe thì tiện, nhưng mất bốn văn tiền – trong thành đủ mua hai cái bánh bao chay. Hứa Hòa không có dư dả mà tiêu kiểu đó.

Trần Tứ vẫn không chịu thôi, mắt láo liên rồi bất chợt giương giọng: “Trương Phóng Viễn mời Hòa ca nhi đi xe đó!”

Dứt lời, hắn nhanh như chớp bưng sọt của Hứa Hòa mang tới xe. Hứa Hòa vội vàng đuổi theo, bực tức: “Biểu ca!”

“Mau phụ ta một tay!” Trần Tứ định bê sọt lên xe, Trương Phóng Viễn hừ khẽ: “Ngươi mời người ngồi xe mà bắt ta trả tiền? Mặt dày thật!”

“Cùng một thôn cả, Hòa ca nhi còn nhỏ hơn ngươi, coi như đệ đệ, chiếu cố một chút thì sao.”

“Ngươi là biểu ca người ta, sao không thấy ngươi bỏ tiền ra chiếu cố?”

Miệng nói vậy, nhưng tay Trương Phóng Viễn vẫn đỡ lấy sọt của Hứa Hòa, đặt lên xe. Trần Tứ nhảy lên, gọi xuống: “Sọt lên rồi, mau lên xe đi!”

Hứa Hòa phập phồng ngực, bực mình nhìn biểu ca mình một cái, cuối cùng vẫn lên xe. Xe bò chòng chành lắc lư tiến về phía trước, gió lạnh thấu xương, nhưng ngồi xe vẫn nhanh hơn đi bộ nhiều.

Trần Tứ thấy Hứa Hòa cúi đầu im lặng cũng không nản, tiếp tục hỏi: “Hòa ca nhi, hôm nay chỉ một mình ngươi vào thành à?”

“Ừ.”

“Thế nhị tỷ ngươi đâu? Không đi cùng sao?”

“Không, tỷ ấy ở nhà.”

“Bao giờ nàng mới vào thành? Ta còn chưa gặp lại nàng đâu.”

“Ta không biết.”

“Vậy ngươi chiều về đừng vội quá, trong thành có quán Bát Bảo trai bán điểm tâm ngon lắm, ta mua hai miếng, nhờ ngươi mang về đưa cho tỷ tỷ được không?”

Hứa Hòa ngồi đối diện hai nam nhân, khẽ cúi đầu, mặt và môi đỏ bừng. Hôm kia dầm mưa, nhiễm phong hàn, gió hôm nay càng khiến mặt cậu đỏ hơn. Vết thương ở đầu gối chưa khỏi hẳn, đêm đến còn đau nhức.

Cậu mệt mỏi, vào thành vốn để bán đồ rồi tiện thể khám đại phu, chẳng định trò chuyện với ai. Nhưng đã ngồi xe người ta, không thể không hé miệng đáp vài câu.

Nói mấy câu, cổ họng liền ngứa ngáy không chịu được, ho khan vài tiếng. Cậu chỉ mong xe chạy nhanh hơn chút, gió ít đập vào người thì đỡ lạnh, mà cũng bớt phải đối đáp lằng nhằng.

“Vậy nhị tỷ ngươi thích ăn gì? Đậu phụ chiên thế nào, nàng từng ăn chưa? Con gái chắc thích ăn ngọt mà, vừa mềm vừa thơm...”

Hứa Hòa khẽ mím môi, nín ho một lát, vẫn không đáp lời. Trần Tứ tiếp tục lải nhải: “Ngươi được người ta giúp đỡ thì nói một tiếng cũng không quá. Nói đi mà, ta còn thỉnh ngươi ngồi xe đấy.”

Hứa Hòa nuốt khan, cậu biết trên đời chẳng ai cho không cái gì. Nếu không phải vì nhị tỷ, thôn này có ai để mắt đến mình? Dẫu vậy, đã có chút họ hàng thì hắn cũng định miễn cưỡng ứng phó. Vừa định mở lời, đột nhiên trước mặt đưa tới một chiếc áo choàng bằng lông thỏ.

Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy biểu ca mình bị Trương Phóng Viễn đấm một cú, giọng đồ tể lạnh lẽo vang lên: “Ngươi lắm mồm như thế, ồn chết người, câm miệng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play