Hứa Hòa đầu xuân đã sớm muốn lên núi, chỉ là mấy hôm nay trong nhà bận rộn, mãi chưa có dịp. Trưa ăn cơm xong, cậu cùng Trương Phóng Viễn liền bỏ cả nghỉ trưa, đeo giỏ lên vai, thẳng đường sau núi mà đi.
Xuân sang, núi rừng khác hẳn vẻ tiêu điều ngày đông, cây cối xanh ngắt, khắp nơi đều là sinh khí. Hứa Hòa cõng một chiếc giỏ tre, trong tay cầm theo tiểu lưỡi hái và xẻng nhỏ — là từ trong phòng công cụ của Trương Phóng Viễn mang ra.
Lúc trước cậu từng vào phòng đó một lần, khi ấy mới phát hiện Trương Phóng Viễn có không ít công cụ dùng rất thuận tay. Nay được mang ra dùng thử, lại càng cảm thấy mở mang tầm mắt.
Sau nhà chính, Trương Phóng Viễn có riêng một gian nhà kho, mặt tường treo đầy công cụ — từ dụng cụ chăm sóc gia súc, nông cụ làm ruộng, đến cả đao chẻ củi, rìu, bẫy thú, móc sắt... Mỗi thứ đều sáng loáng, bén ngót, nhìn vào hệt như hình cụ trong nhà lao, làm người ta vừa vào đã giật mình thon thót. Cũng chẳng trách trong làng ai cũng e dè hắn, ngày ngày canh giữ một phòng “vũ khí” thế kia, ai mà không sợ?
Trương Phóng Viễn thì lại dào dạt đắc ý: “Cả phòng đồ này nếu bán hết, cũng đủ tiền mua cái nhà mới phòng tử tế!”
Vừa mới lên tới lưng chừng núi, Hứa Hòa đã không đợi được mà cúi người xuống đào. Nơi đây không như trong thôn người qua lại tấp nập, rau dại mọc đầy, chen trong bụi cỏ, giấu giữa khóm cây, thò ra mấy cái đuôi nhỏ, nhìn là biết vẫn chưa bị ai hái.
Hành dại khác với hành trồng, lá mọc rũ, cọng thon nhỏ như sợi tóc, mềm mà dài, mọc sát đất. Cậu dùng xẻng nhỏ đào cả cụm lên, phủi sạch bùn đất, rồi đặt gọn vào trong rổ đã lót sẵn lá chuối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play