Hai phu phu xuống núi, lần này không phải gánh thì cũng là khiêng, chỉ khác là chẳng mang được thổ sản gì quý giá. Trương Phóng Viễn còn đùa rằng nếu tiếp tục thế này, e là nên mang đống đồ săn bán cho thợ săn luôn cho rồi.
Bất quá hôm nay hắn cũng xem như không tay không trở về. Nhân lúc trò chuyện làm ăn với Uông Cữu, thợ săn nọ tặng hắn nửa con thỏ.
Về đến nhà thì trời đã ngả về tây, Hứa Hòa nhóm bếp nấu cơm. Vừa mới cho đồ ăn vào nồi giữ ấm, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã muốn đi xử lý đống rau dại mới đào được. Không ngờ vừa gả vào cửa, việc trong nhà chẳng những không ít đi, ngược lại còn thêm một người cùng làm.
Trương Phóng Viễn lấy cái nia lớn trong nhà ra, trải đều đống măng và rau dại mới mang về lên mặt nia. Hứa Hòa lại ôm hành hoang từ trong sọt ra, đổ vào thau rửa, dùng nước rửa trôi sạch lớp đất cát. Cậu cẩn thận gột lớp bùn bám vào chỗ rễ, rửa cho dải hành trắng phau, vừa làm vừa nói với Trương Phóng Viễn: “Chỗ này để ta làm là được rồi.”
Ý là bảo hắn vào nhà nghỉ ngơi trước.
Trước kia ở nhà họ Hứa cũng vậy, cậu lo nấu cơm, chăm lợn gà, lo liệu mọi việc lớn nhỏ. Còn Hứa Trường Nhân thì chỉ việc rửa tay trong sân xong liền ngồi giữa nhà chờ ăn, nương cậu thì quét tước dọn dẹp, Hứa Thiều Xuân thì bận rộn tìm cái gì trong phòng, chẳng ai đụng tới việc bếp núc.
Mà kỳ thật cũng không riêng nhà họ Hứa, phần lớn gia đình trong thôn đều là như vậy. Nam nhân đi làm về là nghỉ, việc nhà để nữ nhân hay tiểu ca nhi quán xuyến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT