Lưu Hương Lan thấy người nhà họ Phí đến cửa, miệng cười đến tận mang tai. Nhìn thấy xe ngựa của Trương Phóng Viễn từ bên ngoài đi ngang qua cũng chẳng buồn chào hỏi, lập tức dẫn người nhà họ Phí vào sân. Hứa Thiều Xuân thì vừa thẹn thùng vừa kích động, đứng bên cửa sổ len lén nhìn Phí Liêm mấy lần rồi vội trốn vào phòng.
“Phí tú tài, mau ngồi! Phí nương tử, dùng chút trà đi, đây là trà mới vừa mua từ vườn trà về đó.”
Gần đây nhà họ Phí bị người ta đuổi theo tâng bốc không ít, đối với sự nhiệt tình của Lưu Hương Lan cũng chỉ gật đầu lấy lệ, gắng gượng lắm mới miễn cưỡng tỏ chút sắc mặt tốt.
Nói thật thì, phí mẫu vốn mắt cao hơn đầu, dạo gần đây cũng không thiếu người mối tới tìm, nhưng so ra vẫn thấy Hứa Thiều Xuân kém một chút ý tứ. Trong thành có bà mối dẫn mối tới, bà cũng từng động tâm, nhà bên kia có cửa hàng, của hồi môn khiến người ta thèm đỏ mắt, nhưng tiếc là cô nương kia từ nhỏ sống sung sướng, không chịu xuống thôn làm dâu. Lời lẽ quanh co, lại lộ ra ý định muốn cho Phí Liêm làm rể ở rể — chuyện này phí mẫu sao có thể chịu được?
Suy đi tính lại, vẫn là Hứa Thiều Xuân hợp nhất.
“Ôi chao, Hứa nương tử khách khí rồi. Gia trưởng bên nhà các ngươi, mấy người thân thích giờ thế nào rồi?”
Lưu Hương Lan nghĩ thầm: bị thương lâu như vậy không thấy đến hỏi lấy một lần, giờ mới hỏi, cũng trễ quá rồi đi. Nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi: “Đỡ hơn nhiều rồi, hiện giờ cũng có thể xuống đất đi lại một chút.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play