Ngày tháng chậm rãi trôi qua, mười lăm tháng giêng trôi qua thì xem như Tết cũng đã hết. Người trong thôn lần lượt quay lại với công việc thường nhật.
Trương Phóng Viễn lại đi tìm mua heo mổ, đem thịt vào thành bán, sáng đi tối về.
Giờ thì trong thôn ai cũng biết hắn không chỉ có một con ngựa đen khỏe mạnh, mà còn mở được một sạp thịt ở trong thành, sinh ý coi như khá khẩm.
Lúc rảnh rỗi, hắn còn giúp đỡ người trong thôn chân cẳng không tiện, nhân tiện mang theo dầu muối về. Không phải chợ phiên, gặp người định lên thành, hắn cũng sẵn lòng cho đi nhờ xe tay kéo trống, dọc đường còn trò chuyện niềm nở. Dân làng ai nấy lại càng có thiện cảm với hắn.
Có người bắt đầu nhờ hắn mua bán gia súc, người khác lại nghĩ đến chuyện mai mối cho hắn. Cái cậu Trương Phóng Viễn này xem ra cũng nên lo chuyện thành thân rồi.
“Chỉ tiếc, ta thấy trước Tết Trương Phóng Viễn có đứng ở cửa sau nhà Hứa gia, tám chín phần là đang nhớ thương Hứa Thiều Xuân.”
“Thật đáng tiếc. Ta còn tính giới thiệu cho hắn cô cháu gái nhà dì ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play