Trương Phóng Viễn vừa cuốc xong mảnh đất, khí lực vừa tiêu tan, liền ngồi bệt xuống ngay bên lưỡi cuốc, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán. Hắn từ thắt lưng lấy ra một chiếc khăn tay quen thuộc, vừa lau mồ hôi vừa đối mặt với Hứa Hòa, ánh mắt hai người chạm nhau, không ai chịu nhường ai.
“Về sau em đừng lui tới với Phí Liêm nữa.”
Hứa Hòa nhìn chiếc khăn tay trong tay hắn, hình như là cái lần trước mình để quên, không biết từ khi nào đã bị người kia giữ lại còn để trong ngực áo. Lỗ tai cậu thoắt cái đỏ lên, đối diện với ngữ khí hùng hổ của đồ tể trước mặt, cũng chẳng chịu yếu thế: “Ta làm gì phải nghe ngươi!”
“Em nói xem hắn cho em cái gì, ta đều có thể mua cho em.” Trương Phóng Viễn thấy chính mình càng nói càng to tiếng, chỉ sợ dọa đến người ta, mà Hứa Hòa lại càng giận, lòng rối như tơ vò, vừa sốt ruột vừa luống cuống. Cuối cùng, giọng hắn hạ xuống, mềm nhũn như cầu xin: “Xem như ta cầu xin em có được không?”
Hứa Hòa nhìn bộ dáng hắn như sắp sửa quỳ lạy, hai tai càng đỏ hơn: “Ngươi… ngươi nói mấy lời này với ta làm gì chứ.”
Dừng một chút, lại hừ nhẹ: “Hắn cũng đâu có cho ta cái gì, chỉ là… dạy ta nhận biết vàichữ mà thôi.”
Trương Phóng Viễn cau mày: “Ta tuy không học trong thư viện, nhưng cũng biết chữ. Em muốn học, ta cũng có thể dạy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT