Tống Cảnh rút tay lại, ánh mắt vô tình lướt qua thỏi son bị ném vào gạt tàn. Không biết là ai sợ đầu thuốc không tắt hẳn nên đã đổ thêm rượu vào gạt tàn. Tro thuốc lẫn với rượu tạo thành chất lỏng đục ngầu. Khi thỏi son bị ném vào, nước bắn tung toé, vài giọt còn văng cả lên tay hắn.
Tống Cảnh không lau đi. Hắn ngước mắt nhìn Giang Ninh, yết hầu khẽ chuyển động: “Được.”
Giang Ninh khẽ cong môi cười, đưa tay cầm lấy điện thoại để bên cạnh. Trong suốt cuộc trò chuyện giữa hai người, điện thoại cô vẫn không ngừng rung lên. Là một số lạ chưa được lưu tên.
“Ai đấy?” Giang Ninh bắt máy. Đầu bên kia hình như vừa giới thiệu bản thân xong, Giang Ninh nhếch môi cười, còn cố tình quay đầu lại nhìn Tống Cảnh một cái: “Tô Diên Châu à?”
Tống Cảnh cau mày khi nghe thấy cái tên “Tô Diên Châu”.
Giang Ninh cúi người, kéo dây túi xách Chanel lên vai. Sau đó nghiêng đầu kẹp điện thoại giữa má và vai, lục túi lấy sổ séc và bút ký, mở nắp bút rồi viết một dãy số lên cuốn séc. Xong xuôi, cô thành thạo xé tờ séc ra, đặt lên bàn rồi lấy ly rượu chèn lên trên.
Sau đó, Giang Ninh bĩu môi làm khẩu hình "phí sử dụng" với Tống Cảnh. Cô coi hắn là gì, tờ séc đó đã nói rõ tất cả.
Hàng mi của Tống Cảnh khẽ run, như thể có một con dao nhỏ đâm xuyên quá khứ giữa hai người, máu chảy đầm đìa.
Giang Ninh cất sổ séc và bút vào túi, không ngoảnh đầu lại mà rời đi. Khi quay lưng về phía Tống Cảnh, nụ cười trên gương mặt cô dần tan biến, cuối cùng chẳng còn lại chút gì.
“Tô tổng à,” Giang Ninh nói với Tô Diên Châu bên kia điện thoại, “Anh đúng là chẳng thay đổi chút nào. Năm xưa vắt óc tìm ra blog của tôi, giờ lại vắt óc tìm ra số điện thoại. Bớt bớt đi, đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Không để bên kia có cơ hội phản ứng, cô dứt khoát cúp máy. Cô đứng yên tại chỗ, ngoái đầu nhìn lại Tống Cảnh. Hắn vẫn ngồi nguyên đó, dường như đang nhìn vào khoảng không vô định, mà cũng như đang chăm chú nhìn thỏi son và tờ séc trên bàn.
Mặt Giang Ninh vô cảm bước ra khỏi câu lạc bộ, quản lý vội vàng chạy theo, đích thân sắp xếp một tài xế thay cô lái xe.
Giang Ninh không từ chối, ném túi vào ghế sau rồi mới ngồi vào xe. Cô tựa đầu vào ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ, bên tai là giọng tài xế run rẩy: “Tiểu... Tiểu Giang tổng, cô muốn đi đâu ạ?”
“Chính Tân Tân Giang.” Cô lười biếng trả lời.
Chính Tân Tân Giang là khu dân cư đắt đỏ nhất nhì Thành Dung, người dân nơi đây không ai là không biết vị trí đắc địa đó. Tài xế lập tức thắt dây an toàn, chở “con điên” nổi tiếng một đường từ CDIC đến thẳng Chính Tân Tân Giang.
Khi xe đến cổng khu nhà, bảo vệ biệt thự nhận ra xe của Giang Ninh, lập tức cho qua, còn cúi chào.
“Anh có thể đi rồi.”
Giang Ninh đã lên tiếng, tài xế cũng vội vã rời đi, như được thoát khỏi bầu không khí căng thẳng trong xe.
Giang Ninh chuyển qua ghế lái, đạp mạnh chân ga. Tiếng động cơ rống lên, làm bảo vệ giật mình lùi về sau. Nhưng xe không lao đi ngay vì cần số vẫn đang ở chế độ đỗ. Cô nghiêng đầu, phát hiện tài xế đã để xe ở số 0.
Cô chuyển cần số sang chế độ tiến, nhưng đã mất hứng lái nhanh, chỉ thong thả lái xe vào biệt thự, đỗ ngang ở chỗ đậu rộng rãi.
Về đến nhà, cô tiếp tục việc dang dở ban nãy: quấn băng tay boxing, bước vào phòng treo bao cát bên cạnh, tung cú đấm mạnh vào bao cát.
…
Câu lạc bộ sau khi Giang Ninh rời đi:
Tống Cảnh chờ quản lý câu lạc bộ đến làm khó mình. Đợi mãi chẳng thấy gì như dự đoán, hắn mất kiên nhẫn, đứng dậy định đi.
Quản lý gọi giật hắn lại từ phía sau: “Ê, số 9!”
Tống Cảnh dừng bước.
Quản lý bước đến đối diện hắn: “Anh quen Giang Ninh à? Quan hệ gì thế?”
Tống Cảnh không buồn đáp, phần vì không muốn, phần vì chính hắn cũng không rõ. Hắn không để ý quản lý nữa, mang theo đồ của mình rời đi.
Quản lý tức tối quát với theo: “Sau này đừng quay lại đây nữa!”
Tống Cảnh bắt taxi, báo địa chỉ xong liền tựa người vào ghế. Hắn mở lòng bàn tay ra, nhìn dòng số điện thoại đã nhòe vì mồ hôi, son và máu hòa quyện lại, vết đau vì bị cố ý ấn mạnh vào vẫn như còn nguyên.
Dù không có cảm giác đau, Tống Cảnh cũng biết Giang Ninh đang nói dối.
Nào là không để tâm, nào là không giận cái tuổi 17 của hắn.
Hắn cười tự giễu: “Em vẫn thế, nói dối là khoé mắt lại cụp xuống.”
Cuộc tái ngộ sau bảy năm, Giang Ninh chỉ còn giữ lại thói quen nhỏ đó khiến Tống Cảnh cảm thấy quen thuộc. Mà sự quen thuộc ít ỏi ấy lại khiến hắn cảm thấy tội lỗi đến nghẹt thở.
Chợt nhớ tới cái tên Giang Ninh vừa nhắc, Tống Cảnh lấy điện thoại từ túi áo khoác ra.
Hắn đăng nhập WeChat, tìm đến khung trò chuyện với Tô Diên Châu trong danh bạ.
Tin nhắn gần nhất là từ hai năm trước:
[Tô Diên Châu]: Cảnh ca, có gì cần cứ nói nhé.
Sau khi gia đình phá sản, Tống Cảnh nhận được vô số tin nhắn “muốn giúp đỡ”. Hắn thừa biết đó là vì họ đang muốn xem trò vui. Hắn đã gần như chìm trong bùn lầy, mặt mũi chẳng còn quan trọng nhưng cũng không đến mức phải quỳ gối cầu xin.
Thế giới có sụp, hắn cũng gồng mình chịu đựng.
Hắn dùng tay bị thương gõ chữ rất nhanh:
[Tống Cảnh]: Online?
[Tống Cảnh]: Online?
Không thấy trả lời, Tống Cảnh tiếp tục gửi thêm khiến Tô Diên Châu cuối cùng cũng đáp lại một dấu hỏi.
Tống Cảnh hỏi xin số điện thoại của Giang Ninh.
Có vẻ Tô Diên Châu muốn thoát khỏi sự làm phiền nên đã gửi số qua ngay.
[Tống Cảnh]: Ba mươi vạn, coi như tôi xoá nợ.
Hồi đi học, có lần Tô Diên Châu gây chuyện bị khoá thẻ, đến mượn Tống Cảnh ba mươi vạn. Khi đó Tống Cảnh tiêu tiền như nước, chẳng bận tâm gì. Sau này cả hai quên béng. Lúc nhớ ra, Tống Cảnh đã rơi tận đáy xã hội, đến bữa ăn còn không đủ.
Hắn từng định đòi lại, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
[Tô Diên Châu]: ?
[Tô Diên Châu]: À nhớ rồi, hahaha, đúng là có chuyện đó thật.
[Tô Diên Châu]: Cảnh ca, có thời gian tụ họp đi.
[Tống Cảnh]: Không rảnh.
[Tô Diên Châu]: Giờ anh đang làm ở đâu thế? Đến bạn bè gặp mặt cũng không có thời gian à?
[Tô Diên Châu]: Anh lấy số Giang Ninh làm gì?
[Tô Diên Châu]: Hai người các anh…?
Tống Cảnh định chặn Tô Diên Châu, nhưng loạt tin tiếp theo lại khiến hắn ngừng tay vài giây.
[Tô Diên Châu]: Trước đây Giang Ninh thích anh đúng không?
[Tô Diên Châu]: Cảnh ca, giúp tôi một việc nhé.
[Tô Diên Châu]: Giúp em xin Giang Ninh một câu, nếu cô ấy cứ tiếp tục thế này, sản nghiệp mấy đời nhà tôi cũng tiêu sạch vì cô ấy mất…
Tống Cảnh đọc đến đây liền chặn thẳng Tô Diên Châu.
Sau đó, hắn lưu số của Giang Ninh vào danh bạ, mở trình duyệt và nhập hai chữ "Giang Ninh" vào thanh tìm kiếm. Kết quả hiện ra rất nhanh:
[Người nắm quyền thật sự của Tập đoàn Thịnh Ninh không phải Giang Thành Ân, mà là con gái duy nhất của ông ta – Giang Ninh]
[Phòng pháp chế của Thịnh Ninh mạnh cỡ nào? Nhìn phát biểu của Giang Ninh là biết: “Phòng pháp chế là bộ phận có lương trung bình cao nhất của Thịnh Ninh”]
[Tin nóng toàn mạng: Giang Ninh đại diện cho tập đoàn Thịnh Ninh bắt tay với Phạn Việt Địa Ốc – mua nhà hoàn thiện là được tặng nguyên bộ gia dụng thông minh của Thịnh Ninh!]
Tắt màn hình điện thoại, Tống Cảnh nhắm mắt lại.
Nhà họ Tống làm về điện tử, mà Thịnh Ninh cũng là hãng điện tử. Ba của Giang Ninh rất vui vì con gái kết thân được với Tống Cảnh, thường xuyên bảo cô tặng quà cho Tống Cảnh với hi vọng hai bên có thể hợp tác.
Một bên là ông lớn đầu ngành, một bên chỉ là người vừa khởi nghiệp, nghe là biết chẳng có khả năng hợp tác, đến cả cơ hội bị thâu tóm cũng không có.
Đến một tên công tử bột chẳng màng chuyện kinh doanh như hắn còn hiểu điều đó, thì Giang Ninh chắc chắn còn rõ hơn. Ấy vậy mà cô vẫn mở mắt nói lời vớ vẩn: “Được thôi, để em nói với ba em.”
Giang Ninh lúng túng, rõ ràng biết chẳng có khả năng nhưng vẫn tin lời Tống Cảnh, lo lắng nói: “Thôi bỏ đi… kẻo ba anh lại mắng anh ngốc.”
Tống Cảnh lại ra vẻ cà lơ phất phơ: “A Ninh, đợi anh nắm quyền rồi anh sẽ thu mua Thịnh Ninh, để em làm Marketing cho anh.”
Giang Ninh cười tít mắt.
Lúc đó họ nào ngờ được, bảy năm sau là nhà họ Tống không với tới được Thịnh Ninh, cũng như Tống Cảnh không xứng với Giang Ninh. Đến ba chữ “xin lỗi” còn không có tư cách nói ra.
…
Đến nơi, Tống Cảnh trả tiền rồi xuống xe.
Chỗ hắn tá túc là một tiệm sửa xe cũ nát đến mức tìm bản đồ còn không ra. Tiệm chỉ có mỗi một mặt tiền, tường đã chuyển màu đen, góc tường còn mọc cả nấm vì ẩm thấp. Bên trong là một chiếc bán tải cũ nát. Chủ tiệm Trương Thịnh nghe thấy tiếng hắn về bèn chui ra từ dưới gầm xe: “Về rồi hả?”
“Ừ.”
Tống Cảnh vặn mở một chai nước trong cái tủ lạnh cũ kỹ, là phần nước ban ngày còn dư.
“Tối nay kiếm được bao nhiêu?” Trương Thịnh chìa tay: “Có được từng này không?”
“Không.” Tống Cảnh chẳng thèm liếc nhìn, uống hết vài ngụm nước rồi bóp bẹp chai vứt vào góc khiến cái chai nhựa rơi trúng mấy cây nấm đang mọc ở đó.
Trương Thịnh không tin: “Bình thường mày đua một trận cũng được hai ba chục nghìn, hôm nay không nổi năm mươi à?”
Tống Cảnh thản nhiên, liếc nhìn chiếc bán tải: “Tao ra ngoài từ chiều, mày vẫn chưa sửa xong à?”
Trương Thịnh ‘hầy’ một tiếng: “Tưởng là rò xăng, ai ngờ vừa xem thì thấy đầu nối động cơ mục hết rồi, cái xe này ít nhất cũng hai mươi năm rồi đó, tao mới chạm vào ống dẫn xăng mà nó nát vụn luôn.”
“Đừng làm quá.” Tống Cảnh tìm một cuộn băng vải ném cho Trương Thịnh: “Quấn tạm vào chỗ ‘loa’ bên dưới, siết chặt đai ốc, mai tao coi.”
Trương Thịnh cầm lấy, lại chui vào gầm xe, vừa quấn vừa lảm nhảm: “Thật không kiếm được đồng nào tối nay à?”
Gã lại nói tiếp: “Tao thấy mày có vẻ không bình thường, có chuyện gì hả?”
Tống Cảnh vẫn im lặng.
Trương Thịnh đổi giọng: “Hôm nay có người đi thu phế liệu ghé qua, tao mua được cái tivi, mày coi còn xài được không.”
Tống Cảnh lúc này mới lên tiếng: “Ở đâu?”
Trương Thịnh: “Trong phòng mày.”
Tống Cảnh đẩy cửa phòng ngăn nhỏ, chiếc tivi Trương Thịnh nhặt về đặt ngay trên sàn. Hắn vừa thấy là sững lại, giọng Trương Thịnh theo làn không khí nồng mùi mồ hôi và xăng dầu vọng tới: “Là hiệu Tùng Lập đó, chỉ có 20 đồng à, mày nghiên cứu thử coi có dùng được không.”
Tùng Lập, chính là thương hiệu nhà họ Tống.
Không thấy Tống Cảnh lên tiếng, Trương Thịnh chui ra khỏi gầm xe, chạy theo vào phòng, thấy Tống Cảnh đứng nơi cửa, ánh mắt dừng lại trên chiếc tivi.
Trương Thịnh: “Sao thế?”
Tống Cảnh hỏi: “Tivi của Thịnh Ninh, bao nhiêu tiền một cái?”
Trương Thịnh chẳng hiểu ý hắn, nghĩ ngợi rồi đáp: “Tầm năm sáu nghìn gì đó, sao?”
Tống Cảnh bật cười: “Quả nhiên, chênh lệch lớn thật.”