Giang Ninh lại mơ.

Trong mơ là một cơn mưa như trút nước, Giang Ninh vừa che ô vừa ôm theo một chiếc ô khác trong lòng, cô chạy nhanh về phía khu dạy học của lớp quốc tế. Gót giày dẫm lên mặt đất đầy nước mưa bắn tung toé, đôi chân trắng trẻo mảnh mai bị vấy đầy những vệt bẩn lớn nhỏ.

Cô cúi đầu cắm đầu chạy vào toà nhà, sợ rằng chỉ cần chậm một chút thôi là Tống Cảnh sẽ bị ướt.

Khó khăn lắm mới đến được toà nhà nơi Tống Cảnh đang học, Giang Ninh còn chưa kịp thở, ngẩng đầu lên đã thấy Tống Cảnh đang đứng dưới lầu. Bên cạnh hắn còn có mấy nam sinh khác đang vây quanh, vừa thấy Giang Ninh, bọn họ liền cười rộ lên. Có người còn vỗ vỗ vai Tống Cảnh: “Thiếu gia Tống Cảnh à, em nói mà, con nhỏ nghèo rớt kia thích anh đấy.”

Tim Giang Ninh đập thình thịch, không chỉ vì chạy vội mà còn vì câu nói kia như thể nhìn thấu lòng cô giữa ngày mưa mịt mù ấy. Cô thật sự thích Tống Cảnh. Cơn mưa đến quá đột ngột, nhà trường lại quy định không được lái xe vào cổng, lo Tống Cảnh sẽ bị ướt nên cô đã nghĩ đủ mọi cách mới mượn được chiếc ô thứ hai rồi lập tức chạy đến đưa cho hắn.

Giang Ninh ngẩng đầu nhìn, Tống Cảnh hất tay người kia ra khỏi vai mình, rồi cúi xuống nhìn cô từ trên cao.

Thình thịch— Thình thịch—

Tim cô đập nhanh đến nỗi như muốn nổ tung. Cô chỉ muốn mau chóng đưa ô cho Tống Cảnh rồi lập tức rút lui khỏi cái nơi khiến người ta vừa xấu hổ vừa bối rối này.

Cô đưa ô ra, Tống Cảnh cũng vươn tay định nhận lấy, nhưng đến gần thì dừng lại. Mưa lộp bộp đập xuống cánh tay cả hai, Giang Ninh nhìn thấy Tống Cảnh khẽ cong môi, rồi giữa tiếng mưa rơi rào rào, hắn hỏi: “A Ninh, em thích tôi à?”

Câu hỏi khiến tất cả cảm xúc của Giang Ninh phút chốc bị sự xấu hổ lấn át. Cô bối rối cúi gằm đầu xuống, cũng vì vậy mà không nhìn thấy ánh mắt dò xét của Tống Cảnh, cũng không thấy được sự u ám và phức tạp dần dần hiện lên trong đáy mắt hắn. Giang Ninh chỉ nghe thấy một tiếng cười khe khẽ bên trên, rồi Tống Cảnh lại nói: “Nói thật đi.”

Giang Ninh theo Tống Cảnh gần cả năm nay, cô biết rõ hắn ghét nhất là người ta nói dối mình, nên dù ngượng đến mức muốn độn thổ, cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

“Vãi…”

Tiếng ồ lên và vỗ tay vang lên xung quanh, ngoài ra Giang Ninh chẳng biết được bất kỳ phản ứng nào từ Tống Cảnh. Cô lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, trong màn mưa, khoé môi Tống Cảnh hiện ra một nụ cười khó đoán: “Muốn làm bạn gái tôi à?”

Giang Ninh không hiểu được nụ cười đó, thế nên cô không biết phải trả lời sao cho đúng. Nói là muốn thì đúng là có thật, Tống Cảnh đối xử với cô rất tốt, trong ngôi trường toàn con cháu nhà quyền quý này, nhờ có hắn mà cô mới không bị cô lập.

“Trả lời đi.” Giọng Tống Cảnh trầm xuống mấy phần.

Hắn chưa bao giờ dùng giọng điệu như thế với cô. Giang Ninh lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô lại bị Tống Cảnh doạ sợ. Chưa kịp nghĩ xem nụ cười đó rốt cuộc là có ý gì, cô đã vội nói: “Muốn.”

Chỉ hai chữ ngắn ngủi, lại khiến lớp mặt nạ mà Tống Cảnh luôn đeo bị bóc trần. Nụ cười trên môi hắn dần dần mở rộng.Cuối cùng Giang Ninh cũng hiểu ra ý nghĩa nụ cười kia, là sự giễu cợt như đang nhìn loài sâu kiến dưới chân. Và quả nhiên, những lời tiếp theo của Tống Cảnh đã chứng thực suy đoán đó.

Tống Cảnh giật lấy cây ô trong tay cô: “Bước một là làm bạn gái, bước hai là làm bà Tống? Mới đùa tí mà đã tưởng thật rồi à?”

Giang Ninh đứng chết trân tại chỗ, dòng máu vừa mới sôi sục trong người lập tức tan biến, trái tim đang đập dữ dội cũng như ngừng lại.

“Bộp” — cây ô bị ném xuống chân cô.

Tống Cảnh bước vào màn mưa, lướt ngang qua cô. Khi đi ngang, hắn ghé sát tai cô, thì thầm:“A Ninh, đừng mơ chuyện gả vào hào môn, vỡ mộng đấy.”

Đinh linh linh…

Tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc Giang Ninh choàng tỉnh dậy.

Cô với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, bật loa ngoài rồi tiện tay ném sang một bên.

“Tiểu Giang tổng.” Từ đầu dây bên kia vọng tới tiếng nói của một người đàn ông, xung quanh anh rất ồn ào, giọng nói cũng vì thế mà không rõ ràng lắm.

Giang Ninh cúi người kéo ngăn đầu tiên của tủ đầu giường, lấy ra dải băng quấn tay dùng cho quyền anh, mặt không chút biểu cảm quấn lên tay mình, quấn xong tay trái thì tới tay phải.

“Tao đang xem đua xe ở CDIC.”


Trong tiếng ồn ào, giọng nam vẫn tiếp tục nói một mình: “Mày qua đây một chuyến đi, tao muốn giới thiệu một người cho mày.”

“Cút xa một chút, đừng làm phiền tao.”

Giang Ninh tiếp tục quấn băng tay, tay trái không đủ sức nên cô phải cắn bằng răng để kéo chặt.

Người trong điện thoại nghe ra tâm trạng Giang Ninh không ổn, đoán chừng cô lại "phát bệnh" rồi. Nghĩ đến cảnh cô phát bệnh, bên kia lập tức vội vã định cúp máy: “Được rồi được rồi, mày nghỉ ngơi nhé, tao…”

Giữa tiếng ồn ào trong điện thoại, vang lên vài âm thanh mơ hồ: “Số 9, đây là một tiền bối kỳ cựu của CDIC, chào một tiếng nào?”


“Số 9?”


“Số 9! Nói anh đó, Tống Cảnh!”

Giang Ninh khựng tay lại. Cuộc gọi bị đối phương cúp, trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn tiếng "tút... tút...".

Sắc mặt không đổi, cô tháo băng quấn tay ra, sau đó đứng dậy đi đến tủ quần áo, tiện tay lấy một bộ đồ.

Đêm mùa hè ở Dung Thành vẫn còn vương hơi nóng ban ngày. Một chiếc Porsche Carrera GT màu bạc lướt đi trong thành phố rực rỡ ánh đèn. Gần một tiếng sau, xe dừng lại trước cửa câu lạc bộ đua xe CDIC.

Nhân viên an ninh của câu lạc bộ lập tức cúi người bước tới, định nhắc chủ xe đỗ đúng chỗ nên gõ nhẹ lên cửa kính. Cửa kính hạ xuống, Giang Ninh đang nhìn vào màn hình điện thoại không gọi được, nghiêng đầu liếc sang nhân viên: “Kêu Lộ Ngôn ra đây.”

Bảo vệ thoáng sững người. Lộ Ngôn là khách quen của CDIC, là người mà cả giám đốc câu lạc bộ cũng phải đích thân tiếp đón. Mấy người làm bảo vệ như bọn họ từng hay bàn tán với nhau: cả đời làm việc cũng không bằng một đêm tiêu xài của Lộ Ngôn.

Bây giờ giọng điệu của Giang Ninh không vui, cộng thêm chiếc xe trị giá bảy con số này, khiến bảo vệ lập tức ngửi ra mùi “gây sự”.

Anh ta giấu tay ra sau lưng ra hiệu cho đồng nghiệp đi gọi giám đốc ra, còn bản thân ở lại đối phó với "vị khách không mời" này: “Cô là người của công tử Lộ?”

“Giang Ninh.” Giọng nói đầy bực dọc, kìm nén lửa giận.

Bảo vệ lẩm nhẩm cái tên, chỉ ba giây sau như sét đánh ngang tai.

“Giang… Giang tiểu thư! Xin chờ chút, tôi đi báo ngay!”


Anh ta sợ đến mức mặt mày tái mét, chạy đến bên đồng nghiệp vẫn đang cầm bộ đàm: “Đừng có dùng bộ đàm nữa! Mày biết ai đang trong xe không? Mau vào gọi Lộ Ngôn!”

Đúng lúc đó, giám đốc câu lạc bộ cũng vừa bước ra. Bảo vệ lập tức chạy lại: “Giám đốc, là Giang Ninh!”

Vị giám đốc vốn đang mang bộ mặt kiểu "xem thử là thần thánh phương nào tới phá rối", vừa nghe cái tên liền tái mặt chuyển sang biểu cảm “trời đất ơi, là Diêm Vương đến thật rồi”.

Ông ta lập tức cúi người, cung kính đến bên cửa xe Porsche, cười lấy lòng: “Tiểu Giang tổng đến tìm công tử Lộ? Mời cô vào, tôi dẫn cô đi.”

Vừa nói xong, một chiếc chìa khoá bay ra từ trong xe. Giám đốc quýnh quáng đón lấy, còn chưa kịp hoàn hồn thì cửa xe đã bật mở. Giang Ninh bước ra, không khí nóng ngoài trời lập tức bao trùm khiến cô nhíu mày khó chịu.

Chỉ một cái nhíu mày ấy cũng đủ khiến những người xung quanh như bị nghẹt thở.

Giám đốc vội vã vẫy bảo vệ đến nhận chìa khoá xe, rồi làm động tác mời khách: “Tiểu Giang tổng, mời vào bên trong.”

Giang Ninh bước vào câu lạc bộ.

CDIC nằm gần vành đai ba Dung Thành, có diện tích rộng lớn và đường đua chuyên nghiệp hợp pháp. Khi không tổ chức giải đấu chính thức, câu lạc bộ mở cửa phục vụ hội viên, đôi khi còn tổ chức đua biểu diễn vào đêm khuya, mời các tay đua đến trình diễn và mời hội viên đến xem như một dạng tri ân.

Giám đốc dẫn Giang Ninh tới khu vực của Lộ Ngôn, bàn tám người. Vốn đang rôm rả trò chuyện, thấy Giang Ninh tới liền câm bặt.

Lộ Ngôn cũng ngồi đó, ngẩn ra một chút: “Không phải mày bảo tao cút sao?”

Giang Ninh liếc sang người ngồi bên cạnh Lộ Ngôn, người đó lập tức nhường chỗ. Lộ Ngôn hiểu ý, trước khi Giang Ninh ngồi xuống, anh ta vỗ vỗ ghế da, hào hứng nói: “Nào nào nào.”

Giang Ninh ngồi xuống, Lộ Ngôn đưa cho cô một điếu thuốc và còn cầm bật lửa định châm giúp.

Cô giật lấy cả thuốc lẫn bật lửa, tự mình châm. Vừa châm xong thì nghe thấy ai đó lầm bầm: “Chỉ xem đua xe thôi, gọi cả con điên này tới làm gì.”

Ngón tay cái đang bật lửa bỗng khựng lại, tia lửa vừa bật lên đã tắt ngấm.

Giang Ninh nhìn sang theo hướng phát ra tiếng, ánh mắt chuẩn xác rơi lên người đối diện: “Con điên? Nói tôi à?”

Người kia không dám đáp, Giang Ninh nhếch môi cười lạnh: “Con điên? Nghe hay đấy. Sau này cứ gọi vậy đi, tôi thích.”

Giang Ninh là “tiểu ác ma” nổi tiếng trong giới thượng lưu Dung Thành nên mọi người không biết cô đang nói thật hay đùa, chỉ có thể cười gượng.

Lộ Ngôn ghé tai cô: “Chắc chắn có người sẽ khiến mày hứng thú.”

“Ai?”

“Nhìn xuống đường đua đi.”

Giang Ninh hơi nghiêng mắt nhìn xuống. Từ đường đua vang lên tiếng động cơ như tiếng gầm thú hoang. Lộ Ngôn hất cằm: “Số 9.”

Thấy cô không có biểu hiện gì, Lộ Ngôn sốt ruột: “Số 9 đấy! Thấy chưa?” 

Vừa nói vừa chỉ tay rõ ràng: “Thấy chiếc Chevrolet màu đen chưa? Người đang đứng tựa cửa xe ấy! Đừng nói mày chưa nhận ra…”

Vì chỉ là đua biểu diễn nên các tay đua không mặc đồ chuyên dụng, thậm chí không đội mũ bảo hiểm. Giang Ninh nhàn nhạt quan sát, sắc mặt bình thản.

Lộ Ngôn quýnh lên: “Tống Cảnh đó! Đừng bảo mày không nhận ra nha!”

Thực ra, Giang Ninh đã nhận ra Tống Cảnh từ cái nhìn đầu tiên.

Bảy năm sau, hắn đã không còn nét non nớt tuổi trẻ, vóc dáng và đường nét trên người đều thêm phần cứng cáp, đặc biệt là sự tàn nhẫn không còn bị che giấu, lộ rõ ra ngoài.

Lộ Ngôn ghé sát nói: “Nhà Tống Cảnh phá sản rồi, bố hắn ta vào tù, đống nợ chuyển hết lên đầu hắn ta. Công tử hào hoa ngày xưa, giờ thê thảm thế đấy, sướng không?”

Ánh mắt Giang Ninh vẫn dõi theo Tống Cảnh, giọng thản nhiên: “Bình thường.”

Lộ Ngôn rõ ràng không tin: “Thật hay giả đấy? Năm đó hắn giỡn cợt mày như thế…”

Bỗng nhiên, ánh mắt của Giang Ninh rơi thẳng lên người Lộ Ngôn. Lộ Ngôn sững người trong chốc lát, như thể liên tưởng ra điều gì đó khó tin, vẻ mặt lập tức kinh hoàng: “Đừng nói là… mày vẫn còn thích hắn đấy nhé?”

Ngón tay Giang Ninh kẹp điếu thuốc, ánh mắt nhàn nhạt như mặt hồ chết lặng: “Sao lại hỏi vậy?”

Lộ Ngôn nói: “Trời ơi, từng là thiên chi kiêu tử, là kẻ thù không đội trời chung, giờ lại trở thành trò tiêu khiển cho tụi mình. Người bình thường phải thấy sướng chứ.”

Giang Ninh châm thuốc: “Từng sướng rồi.”

Lộ Ngôn nghe xong chẳng hiểu ra sao, nhưng biết rõ tính Giang Ninh, sợ lỡ lời khiến cô phát bệnh nên không dám đào sâu, anh đành nhanh chóng chuyển đề tài, giới thiệu tay đua trong trận biểu diễn hôm nay: “Số 1 là tướng quân bất bại của câu lạc bộ này, được gọi là ‘Đại tướng quân’. Còn số 9…”

Lộ Ngôn làm bộ ra vẻ hiểu ngầm: “Không biết câu lạc bộ làm cách nào mà lôi được hắn tới, mười trận đua thì thắng…” Hắn giơ tay làm thành số 8: “Bây giờ Tống Cảnh đua xe còn liều mạng hơn trước. Hôm nay là lần đầu hắn đối đầu Đại tướng quân. Tiểu Giang tổng, cược không?”

Giang Ninh hỏi: “Cược thế nào?”

Lộ Ngôn cười hề hề, rõ là rất hứng thú với trò này: “Bọn họ cá Tống Cảnh sẽ thắng. Cược cái gì cũng được.”

Tên Giang Ninh còn nằm trên bảng xếp hạng phú hào nên đã ra tay là phải hào phóng.

Khi Giang Ninh còn đang suy nghĩ, Lộ Ngôn vội vã thể hiện lập trường: “Tôi cược Tống Cảnh thua!”

“Một nghìn.” Giang Ninh phủi tàn thuốc, “Cược hắn…”

Đám người ở đó lập tức trố mắt.

Đám con nhà giàu này khi nói đến tiền chẳng ai thèm nói đơn vị, ngầm hiểu một nghìn là một nghìn vạn, tức một triệu (tương đương gần 40 tỏi tiền Việt).

“Chơi lớn vậy?” Lộ Ngôn giật mình: “Cược hắn thua?”

Giang Ninh ung dung dập tắt đầu thuốc, thản nhiên nói: “Một nghìn vạn, cược hắn chết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play