Giang Ninh hơi ngẩng đầu lên, đây không phải lần đầu cô nhìn Tống Cảnh từ góc độ này. Trước đây, Tống Cảnh luôn thích trêu chọc cô, thường giật lấy gì đó rồi giơ cao lên, khiến cô phải nhảy nhót như con thỏ con bên cạnh hắn.

Từ góc này nhìn Tống Cảnh, cô có thể thấy rõ những đường nét sắc sảo trên gương mặt hắn, ngũ quan tuấn tú không một góc chết, lông mày sắc như kiếm, mắt đào hoa phảng phất nét mê hoặc.

Nhưng lúc này đây, trong mắt Tống Cảnh lại ẩn chứa một sự phức tạp và u ám, như bị bao phủ bởi tầng tầng sương mù. Dù sao thì, hai người họ đã không còn là người của quá khứ nữa. Giang Ninh dễ dàng nhìn thấu ánh mắt hắn, trong ánh nhìn nặng trĩu kia có phần hổ thẹn khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Cô tiến thêm một bước, không chạm vào Tống Cảnh, nhưng đã có thể nghe được tiếng tim đập trầm trầm nơi lồng ngực hắn.

Giữa không gian náo nhiệt, Giang Ninh nghiêng đầu, mái tóc dài thơm mùi dầu gội rũ xuống trước ngực. Cô đưa tay nắm lấy vạt áo của Tống Cảnh, một động tác mà cô thường dùng mỗi khi cần nhờ vả hắn khi xưa.

Tống Cảnh siết chặt nắm tay, im lặng đợi Giang Ninh mở miệng.

Giang Ninh nghiêm túc hỏi: “Anh cảm thấy mình nợ tôi à?”

Đúng vậy, hắn nợ Giang Ninh. Bảy năm trước, vào một ngày mưa lớn đúng thứ Sáu, sau hai ngày cuối tuần, khi quay lại trường, có người đến báo tin cho Tống Cảnh: “Cảnh ca, con nhỏ nhà nghèo kia nghỉ học rồi.”

“Chúc mừng chúc mừng.”

“…”

Hôm đó là ngày 1 tháng 6, Tống Cảnh nhớ rất rõ, chỉ vài ngày nữa là kỳ thi đại học. Giang Ninh học rất giỏi, điểm số của cô vượt xa tất cả mọi người, kể cả những người có gian lận.

Vài hôm trước, cô còn ngồi bên hắn nói về lý tưởng tương lai, cô muốn thi vào Đại học Bắc Kinh, sau đó học chương trình CCER của Bắc Đại. Giang Ninh luôn đam mê tài chính.

Tống Cảnh hất đống sách trên bàn sang một bên, cái tin đó không khiến hắn quan tâm bằng một giấc ngủ ngon. Hắn nằm gục xuống bàn nhưng lại không tài nào ngủ được. Hắn nghĩ, nghỉ học? Cần thiết đến vậy sao?

Những cậu ấm như họ chẳng để tâm đến kỳ thi đại học. Bạn bè bên cạnh còn đang bàn chuyện ra nước ngoài xem show thời trang vào đúng hai ngày thi. Với tổng điểm chưa tới 10 như Tống Cảnh, thi hay không với hắn chẳng khác gì nhau.

Hắn không hiểu việc Giang Ninh nghỉ học lúc đó có ý nghĩa gì.

Mãi đến khi kỳ thi kết thúc, mọi tin tức xã hội đều xoay quanh chủ đề thi cử. Báo chí đưa tin về thủ khoa, học sinh mừng rơi nước mắt, cũng có những tin tiêu cực – có người không chịu nổi thất bại mà tự tử.

Tống Cảnh lúc ấy mới bừng tỉnh. Hắn biết Giang Ninh đặt kỳ vọng lớn thế nào vào kỳ thi. Thế là hắn bịa cớ gửi cho cô một tin nhắn:

[Tống Cảnh]: Tụi bạn cũ họp lớp, đi không?

Giang Ninh không trả lời. Khi hắn gọi điện mới phát hiện số điện thoại cô đã bị huỷ. Hắn tìm đến nhà Giang Ninh, cha mẹ cô rõ ràng rất giận hắn. Nhưng với thân phận công tử Tống Cảnh năm ấy, không ai dám gây sự, dẫu hắn có làm chuyện tồi tệ đến đâu, cha Giang vẫn gượng cười nói: “Giang Ninh ra nước ngoài rồi.”

Tống Cảnh hỏi: “Cô ấy ở đâu?” Với hắn, khoảng cách nào cũng chỉ là một tấm vé máy bay.

Mẹ Giang không nhịn được mà buột miệng: “Con bé không ổn lắm, xem như dì xin cháu, đừng làm phiền nó nữa.”

Làm phiền?

Tống Cảnh không vừa lòng với từ đó. Ai làm phiền ai?

Sau đó, hắn không tìm Giang Ninh nữa. Dù ngày qua ngày trôi đi, trong lòng hắn luôn thấy trống rỗng, như thiếu mất một mảnh ghép. Dù khoảng trống đó khiến hắn bực bội không yên, nhưng với một thiên chi kiêu tử như hắn, làm sao có thể thừa nhận mình đã động lòng với một ván cược?

Phải, Tống Cảnh tiếp cận Giang Ninh chỉ vì một vụ cá cược với đám bạn, rằng liệu nam nữ có thể tồn tại tình bạn thuần túy hay không.

Đáng tiếc là, Giang Ninh đã khiến hắn thua cuộc.

Hồi ức kết thúc, Tống Cảnh nhìn về phía Giang Ninh, bắt gặp ánh mắt cô. Thời gian đổi thay, lần này đến lượt hắn không thể nhìn thấu ẩn ý trong mắt Giang Ninh nữa.

Nhưng hắn vẫn trả lời dứt khoát: “Ừm.”

“Nhìn ra rồi.” Giang Ninh đáp, giọng phẳng lặng. Cô vứt điếu thuốc trong tay, giơ lên ba ngón tay trước mặt Tống Cảnh, lúc này mới nở nụ cười: “Đáp ứng tôi ba việc nhé?”

“Được.” Tống Cảnh đáp.

Giang Ninh tiếp tục kéo nhẹ vạt áo hắn: “Việc đầu tiên, uống với tôi một ly.”

Yết hầu Tống Cảnh khẽ chuyển động, hắn đứng yên không phản ứng một hồi lâu.

Quản lý câu lạc bộ bên cạnh không thể tin được, người số 9 vốn cứng đầu vậy mà lại quen biết với Giang Ninh. Sợ Tống Cảnh lại gây rắc rối, anh ta lập tức đẩy lưng Tống Cảnh một cái, nhỏ giọng nói: “Còn đờ ra làm gì? Giải quyết xong chuyện này, vụ sai sót sẽ bỏ qua hết!”

Rồi quay sang Giang Ninh, cười lấy lòng: “Tiểu Giang tổng, thật sự xin lỗi, để tôi cho người mở một chai Hennessy.”

Giang Ninh mỉm cười: “Được thôi.”

Quản lý mừng rỡ, vội vàng đi chuẩn bị rượu.

Giang Ninh ngồi lại chỗ, Lộ Ngôn không ngờ mọi chuyện lại diễn biến thế này. Nhìn nụ cười trên mặt cô mà lòng anh càng thêm hoảng sợ, bèn viện cớ dắt đám bạn rút lui, ngay cả tiền cá cược một triệu cũng không dám đòi lại.

Thế là, chỉ còn Giang Ninh và Tống Cảnh ở bàn.

Cô cúi xuống lấy một cái ly sạch, rót lẫn mấy loại rượu thừa trên bàn. Cô nghiêng đầu nhìn Tống Cảnh: “Thêm đá không?”

Tống Cảnh không nói gì, cũng không ngồi xuống. Hắn đưa tay định lấy ly rượu, Giang Ninh nhìn thấy nhưng không ngăn lại, chỉ lặng lẽ nhìn hắn ngửa đầu, một hơi cạn sạch ly rượu mạnh chưa pha loãng đó.

Giang Ninh liếc nhìn ly rượu trống không trên bàn, đáy ly chẳng còn giọt nào. Cô nói: “Bạn cũ gặp lại, cụng ly chúc mừng một cái nhé?”

Cô không hỏi ý kiến của Tống Cảnh, trực tiếp cầm lấy ly rượu của mình, lại rót đầy rượu mạnh, sau đó nhẹ nhàng cầm ly lên bằng hai ngón tay.

Tống Cảnh nhìn tư thế của Giang Ninh, cuối cùng cũng thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, điếu thuốc trong lòng bàn tay rơi xuống đất. Hắn cố ý bước qua tránh tàn thuốc, ngồi xuống đối diện với Giang Ninh.

Hắn tự rót rượu cho mình, rót đầy đến mức tràn cả ly mới dừng lại.

Nâng ly, cụng ly. Hai chiếc ly thủy tinh va vào nhau vang lên tiếng "keng" giòn tan. Rượu trong ly văng ra ngoài, ướt đẫm tay cả hai người.

Tống Cảnh uống cạn một ly rượu, khi hắn vừa uống xong thì phát hiện tốc độ của Giang Ninh còn nhanh hơn cả hắn, nhìn là biết cô đã rất sành rượu. Hắn thấy đôi môi của Giang Ninh vì bị rượu mạnh làm bỏng rát mà đỏ tươi lên, lúc này cô đang nửa cười nửa không nhìn hắn.

Lúc ấy, vết bỏng ở giữa lòng bàn tay của Tống Cảnh vì dính rượu nên đau rát như có kiến cắn, cảm giác đau đớn đó lan tận vào tim.

Hắn mở miệng khó khăn, giọng khàn khàn trầm thấp: “Tại sao?”

“Hửm?” Giang Ninh nhìn hắn, dường như không hiểu câu hỏi không đầu không đuôi của hắn là gì. Nhưng Tống Cảnh biết, Giang Ninh hiểu hết, cô biết rõ mọi chuyện. Cô đã không còn là A Ninh ngốc nghếch ngày xưa từng nói về tương lai với hắn nữa.

“Tại sao.” Tống Cảnh nói: “...Lại thành ra như thế này.”

Giang Ninh giả vờ không biết, trả lời mơ hồ: “Anh biết tôi có thiên phú mà, trở thành thế này chẳng phải sớm muộn gì sao?” Cô còn cố ý nhắc lại: “Năm đó anh nói, đợi anh tiếp quản công ty của ba anh, tôi sẽ là giám đốc marketing của anh đấy.”

Cách phát âm tiếng Anh của Giang Ninh rất chuẩn, Tống Cảnh đã biết điều đó từ hồi còn đi học. Chỉ là bây giờ, phát âm của Giang Ninh càng thêm chính xác, rõ ràng có thể nghe ra cô đã ở nước ngoài vài năm thật sự.

Thực ra gia đình Giang Ninh không nghèo, chỉ là hồi đó Tập đoàn Thịnh Ninh còn đang khởi nghiệp, so với cả trường thì chẳng là gì. Trường cấp ba của họ giống như một xã hội thu nhỏ, các mối quan hệ đều có động cơ lợi ích.

Không ai coi trọng Giang Ninh, vì vậy cô bị cô lập, bị bắt nạt. Nhất là khi thành tích học tập của cô còn vượt xa họ, dù họ không quan tâm đến việc học nhưng vẫn không chịu được việc bị một “con nhỏ nghèo” đè đầu cưỡi cổ. Cuộc sống học đường của Giang Ninh vô cùng khó khăn.

Sau khi Tống Cảnh đánh cược với người khác rồi tiếp cận Giang Ninh, ngày tháng của cô mới khá hơn chút. Thời đó thịnh hành viết blog, Giang Ninh đã viết trong blog của mình: “Sj là anh hùng của tôi, Sj là ánh sáng của tôi.”


Chú thích: sj là tên viết tắt của Tống Cảnh

Bọn họ đào được blog của cô, rồi đọc to trước mặt Tống Cảnh: “Tống Cảnh là anh hùng của tôi, Tống Cảnh là ánh sáng của tôi, đây chính là sự lãng mạn của một con nhỏ nghèo sao? Hahahahaha.”

Lúc đó Tống Cảnh chỉ thấy phiền đến chết.

Giờ nghĩ lại, với Giang Ninh mà nói, ánh sáng và anh hùng chưa bao giờ tồn tại, những gì cô nhận được chỉ là sự tiếp cận có chủ ý và đầy ác ý.

Tống Cảnh cụp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc ly rỗng trên tay Giang Ninh: “Hút thuốc, uống rượu, đó đều là những thứ em ghét nhất.” Sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Không cần phải hành hạ bản thân như vậy.”

Giang Ninh lạnh lùng nhìn hắn: “Vậy tôi hành hạ anh nhé?”

Tống Cảnh: “Được.”

“Phụt.” Giang Ninh bật cười, nét mặt tươi tắn nói: “Đùa thôi mà, sao anh nghiêm túc vậy? Hút thuốc giúp giảm mệt mỏi, tôi mới phát hiện ra thuốc lá là thứ tốt đấy, vừa giảm áp lực, lại còn giúp tăng độ tập trung. Còn rượu á? Giao tiếp xã hội bắt buộc phải có, không còn cách nào khác.”

Nói xong câu đó, Giang Ninh cố tình dừng một chút, thu toàn bộ biểu cảm của Tống Cảnh vào trong mắt, như vô tình nói thêm: “Chẳng lẽ là vì anh?”

Tống Cảnh mím môi, không đáp.

Giang Ninh chủ động nhắc đến chuyện cũ năm xưa: “Cũng đã bảy năm rồi, sao có thể còn lưu luyến chứ? Được rồi, tôi thừa nhận hồi đó cũng có chút buồn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng chẳng có gì to tát, đều là trẻ con chưa trưởng thành. Bây giờ tôi đã 24 tuổi rồi, chẳng lẽ còn giận một thằng nhóc 17 tuổi à?”

Giang Ninh nói rất tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến Tống Cảnh cảm thấy mình đúng là một thằng ngốc, người gây tổn thương là hắn, nhưng người mãi không thể buông cũng là… hắn.

Lúc này, quản lý bưng rượu Hennessy tới, rót đầy ly cho cả hai rồi nhanh chóng chuồn đi, anh ta từng nghe rằng Giang Ninh là kiểu người trước khi phát điên thì luôn bình tĩnh, và hiện giờ chính là trạng thái ấy.

Tống Cảnh lại nâng ly uống cạn, rồi nói: “Một triệu, tôi sẽ trả lại cho em.”

Giang Ninh nhìn hắn: “Được thôi.”

“Vậy… để tôi lưu lại thông tin liên lạc với anh.” Vừa nói, Giang Ninh vừa lấy một thỏi son từ túi xách nhỏ Chanel ra, cô làm bộ phiền não: “Ghi ở đâu cho tiện nhỉ?”

Rồi cười: “Hay là ghi lên tay nhé?”

Cô đứng dậy, không cho Tống Cảnh cơ hội từ chối, kéo lấy tay phải của hắn. Cô nhìn thấy vết bỏng sâu đỏ rực trong lòng bàn tay hắn, trông cực kỳ đáng sợ.

Cô dùng son vạch từng nét lên vết thương ấy, không chút nương tay, độc ác vô tình.

Viết xong, cô nhìn hắn, Tống Cảnh cũng đang nhìn cô, hắn không nhíu mày lấy một cái.

Giang Ninh buông tay hắn ra, ném thỏi son vào gạt tàn thuốc như ném rác. Nhưng giọng cô lại vô cùng trong trẻo rực rỡ: “Tống Cảnh, nhớ liên lạc với tôi nhé. Anh đã hứa rồi, phải hoàn thành ba việc cho tôi, đây mới chỉ là việc đầu tiên thôi.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play