Chương 5: 005 – Tô Diên Châu
Trụ sở chính của Thịnh Ninh đặt tại Thượng Hải, tòa nhà Thịnh Ninh ở Dung Thành thực chất là trụ sở của công ty con SNN, hiện vẫn chưa niêm yết.
Hôm nay, Giang Ninh đến muộn, vậy mà cô vẫn không tránh được Tô Diên Châu, người đã đặc biệt bay từ Thượng Hải đến đây tìm cô. Tô Diên Châu đang ngồi chờ ở sảnh lớn, vừa thấy Giang Ninh, hắn ta liền khựng lại. Hắn ta không ngờ cô lại thay đổi nhiều đến vậy.
Giang Ninh chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn ta lấy một cái, đi thẳng đến quầy tiếp tân mặt kính đen. Bốn, năm cô tiếp tân mặc vest chỉnh tề vội vã đứng dậy: “Tiểu… Tiểu Giang tổng ạ.”
Giang Ninh lấy bộ đàm đặt tại quầy, gọi bảo vệ công ty đến một chuyến, sau đó liếc mắt nhìn mấy cô tiếp tân kia: “Học thuộc chưa?”
Mấy cô nàng đưa mắt nhìn nhau, lúng túng không biết nói gì.
Dù đã nhận được chỉ thị từ cấp trên nhưng dù sao Tô Diên Châu cũng là người có chút tiếng tăm, thường xuyên xuất hiện trên các bản tin tài chính và scandal tình ái. Ai dám thật sự mời hắn ta rời đi cơ chứ?
Tô Diên Châu từ khu vực nghỉ bước tới, tay chỉnh lại nếp áo vest, rồi đứng trước quầy tiếp tân nói: “Tiểu Giang tổng, dù gì cũng là bạn học cũ mà…” Nghĩ tới chuyện tối qua Tống Cảnh tìm hắn ta hỏi số liên lạc của Giang Ninh, hắn lại đùa cợt một câu: “Nể mặt Tống Cảnh, để tôi mời cô ly cà phê đi.”
Mặt Giang Ninh vô cảm: “Được thôi.”
Ngay phía ngoài tòa nhà SNN có một quán cà phê bài trí khá đẹp, Giang Ninh là khách quen ở đây. Không cần cô gọi món, nhân viên phục vụ đã tự động lên món theo thói quen. Tô Diên Châu cũng gọi một phần cho mình. Sau khi thanh toán, hắn ta đứng từ xa quan sát Giang Ninh đang ngồi rồi mới chậm rãi bước lại.
Tô Diên Châu nói: “Lâu rồi không gặp.”
Giang Ninh chống cằm, cả người toát lên vẻ chán chường chẳng hề che giấu, ngón tay nhịp nhẹ trên mặt bàn: “Tìm tôi vì chuyện hợp tác giữa Thịnh Ninh và Phạn Duyệt?”
Thực ra Tô Diên Châu cũng chẳng nghĩ ra được chuyện gì để trò chuyện xã giao, thấy cô đi thẳng vào vấn đề như vậy cũng đúng ý hắn ta, liền bật cười: “Quả nhiên là nữ tổng tài, tôi đúng là vì chuyện đó mà đến.”
Nhà họ Tô làm bất động sản, Tô Dương và Phạn Duyệt vốn là đối thủ truyền kiếp. Dung Thành là một thành phố cận tuyến một, có sức hút kinh tế lớn nên cả hai công ty đều đã mua đất xây nhà tại đây.
Ban đầu, hai bên mỗi người một hướng, thi thoảng chỉ đấu đá truyền thông đôi chút. Nhưng Phạn Duyệt lại hợp tác với Thịnh Ninh. Nhà mẫu của Phạn Duyệt bán với giá 25.000 tệ/m2, trang bị đầy đủ thiết bị điện thông minh của Thịnh Ninh, lại còn được bảo hành miễn phí năm năm. Trong khi đó, nhà mẫu của Tô Dương thì chỉ đơn thuần là dán tường, lắp trần, lát sàn, mà cũng bán với giá 25.000 tệ/m2.
Người ngốc cũng biết phải chọn thế nào.
Tô Dương không còn cách nào, đành phải hạ giá để thu hút một phần khách mua. Nhưng ngay sau đó, Phạn Duyệt liền mở bán một đợt mới, còn âm thầm tung tin rằng những người đã mua nhà của Tô Dương có thể dùng giấy xác nhận hoàn tiền của Tô Dương để được giảm giá khi mua nhà ở Phạn Duyệt.
Lập tức, Tô Dương nhận về một loạt đơn xin hoàn tiền. Người ta thà mất tiền cọc cũng muốn mua nhà của Phạn Duyệt.
Tô Diên Châu thở dài một tiếng, rồi chửi Phạn Duyệt ngay trước mặt Giang Ninh: “Cô không hiểu về Phạn Duyệt đâu, nó là công trình rởm đấy! Thịnh Ninh dù gì cũng là một công ty niêm yết, đừng vì chọn sai đối tác mà bị liên đới!”
Phục vụ mang cà phê lên, Giang Ninh dùng chiếc thìa bạc khuấy cà phê, đợi Tô Diên Châu chửi xong mới hờ hững hỏi: “Vậy nên hôm nay anh đến để trút bầu tâm sự?”
Tô Diên Châu vội xua tay, cười nói: “Không… không hẳn vậy. Giang Ninh, hợp tác với Tô Dương đi.”
Giang Ninh: “Nói nghe thử xem.”
Tô Diên Châu: “Mỗi giao dịch, Thịnh Ninh có thể hưởng 0,005%.”
Giang Ninh gật nhẹ đầu: “Một căn nhà ba triệu, Thịnh Ninh được mười lăm nghìn.”
Cô ngừng khuấy cà phê, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Diên Châu: “Chi phí của Thịnh Ninh thì sao? Tô Dương có bao hết không?”
Tô Diên Châu nghĩ ngợi rồi hỏi lại: “Chi phí là bao nhiêu?”
Giang Ninh cười khẽ đầy châm biếm: “230.000.”
Tô Diên Châu nghe rõ ý châm chọc trong tiếng cười đó, đang định nói “mình có thể thương lượng thêm”, thì Giang Ninh buông thìa xuống, vang lên một tiếng “keng” nhẹ. Cô ngả người tựa vào ghế, lạnh nhạt nói: “Có thể hợp tác, nhưng ba điều kiện, thiếu một cũng không được.
Một: Tô Dương chịu toàn bộ chi phí sản xuất của Thịnh Ninh.
Hai: Mỗi giao dịch, Thịnh Ninh hưởng 1%.
Ba: Khoản bồi thường vi phạm hợp đồng bên Phạn Duyệt, Tô Dương gánh hết.”
Nói xong, cô đứng dậy, cầm lấy túi rồi quay lưng bước đi.
Quay lại tòa nhà SNN, Giang Ninh vừa đến khu vực thang máy thì dường như nghĩ tới điều gì, lại quay đầu trở lại quầy lễ tân. Mấy cô tiếp tân thấy thế sợ đến mức lập tức đứng thẳng người.
Mặt Giang Ninh vô cảm: “Nếu còn để người không phận sự vào nữa thì sau này các cô có thể xóa luôn dòng 'lễ tân' khỏi hồ sơ xin việc rồi.”
“Rõ ạ.” Các cô đồng thanh cúi đầu.
Giang Ninh ấn nút thang máy, bước vào thang riêng của mình đi lên tầng cao nhất. Vừa ra khỏi thang, trợ lý đã đứng dậy chờ sẵn, cô phẩy tay: “Vào đi.”
Trong văn phòng trang trí tông đen trắng xám điển hình, trợ lý Dư Tử Ngôn đứng chờ trước bàn làm việc. Vì vừa nói chuyện với Tô Diên Châu, tâm trạng Giang Ninh khá tệ, cô quay vào rửa mặt lại, tiện tay vứt luôn cả bộ bàn chải và ly súc miệng vào thùng rác.
Sau đó, cô mới ngồi xuống chiếc ghế giám đốc bằng da, ngả lưng hết cỡ. Cảm giác thoải mái của thể xác dường như cũng không lấn át nổi sự bực bội trong lòng. Nhưng rồi, Dư Tử Ngôn lại phá vỡ sự cân bằng ấy bằng một câu hỏi: “Tiểu Giang tổng, trước khi ra ngoài cô có uống thuốc chưa?”
Nghe như đang mắng, nhưng không phải.
Từ khi Giang Ninh lập nên SNN, Dư Tử Ngôn đã luôn đi theo cô. Anh là một trong số rất ít người biết Giang Ninh mắc chứng rối loạn lưỡng cực nặng.
Thấy cô im lặng, Dư Tử Ngôn tự mình lấy ra thuốc quetiapine fumarate, cân nhắc biểu cảm của cô để định liều 150mg. Anh rót thêm một ly nước ấm rồi đặt cả hai lên bàn.
Dư Tử Ngôn lại hỏi: “Cô đã ăn sáng chưa?”
Giang Ninh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao rồi?”
Dư Tử Ngôn biết cô đang hỏi về cổ phiếu của Tô Dương. Từ sau khi ông cụ nhà họ Tô qua đời, Tô Diên Châu lên nắm quyền, Tô Dương luôn trong tình trạng thua lỗ. Cổ đông công ty đã bất mãn từ lâu. Việc mua đất ở Dung Thành lần này là canh bạc lớn của Tô Diên Châu nên Giang Ninh mới bắt tay với Phạn Duyệt, chuẩn bị đâm cú chí mạng.
Dư Tử Ngôn trả lời: “Đã bị công ty chứng khoán đánh dấu là ‘cổ phiếu ST’ rồi, hôm nay giá còn 3.62 tệ.”
Giang Ninh xoa trán: “Báo cho Phạn Duyệt, nói Tô Diên Châu muốn hợp tác với tôi để họ sẽ tìm cách đánh ngược Tô Dương.”
“Vâng.” Dư Tử Ngôn đáp rồi hỏi thêm: “Tiểu Giang tổng, hôm nay cô cảm thấy sao?”
Giang Ninh nhìn anh, ánh mắt như muốn nói “hôm nay anh nói hơi nhiều rồi đấy.”
Dư Tử Ngôn thở dài, chẳng sợ gì mà đáp lại ánh nhìn khó chịu ấy: “Tối nay là tiệc kỷ niệm 60 năm của khách sạn Acrylic. Nếu cô không khỏe, với tư cách là bạn và trợ lý, tôi mong cô sẽ hủy sự kiện.”
Giang Ninh: “Thế thì hủy.”
Dư Tử Ngôn vừa định thở phào, Giang Ninh lại bất ngờ nói: “Khoan đã.”
Anh nhìn cô.
Giang Ninh đã ngồi dậy, cầm bút máy bên cạnh viết một dãy số, chỉ tay vào đó, cười khẽ: “Gọi vào số này, bảo người đó tối nay làm bạn trai đi cùng tôi.”
…
Tống Cảnh đang sửa chỗ xe bán tải bị rò dầu, còn Trương Thịnh thì vừa ngồi trước quạt vừa tra Google cách sửa tivi. Nghe thấy điện thoại của Tống Cảnh đổ chuông mãi không ngớt, Trương Thịnh hét to: “Tống Cảnh, có điện thoại!”
Tống Cảnh vẫn đang dưới gầm xe, việc sửa chữa không khó nhưng lòng bàn tay hắn bị phồng rộp, trong quá trình sửa, bọng nước bị vỡ, dầu máy và mồ hôi dính vào khiến cả bàn tay phải run rẩy không kiểm soát.
“Ai gọi?” Hắn hỏi đại. Người gọi cho hắn vốn không nhiều, đám đua xe đều đã lưu tên còn lại toàn là mấy số lạ đòi nợ.
“Số lạ.” Trương Thịnh đáp.
“Cứ để nó kêu.” Tống Cảnh tiếp tục sửa. Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy tiếng động sột soạt, rồi là giọng Trương Thịnh: “Mỹ nhân này, đến sửa xe à?”
Tống Cảnh vẫn chăm chú vặn ốc vít. Cửa hàng nhỏ, tiếng giày cao gót vang lên như giẫm thẳng vào tai hắn.
Hắn thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn ra từ dưới gầm xe thấy một đôi giày cao gót Jimmy Choo lấp lánh ánh bạc.
Chủ nhân của Jimmy Choo nói: “Tôi tìm người.”
Giọng nói lạnh lẽo ấy khiến tay Tống Cảnh khựng lại.
Trương Thịnh hỏi: “Tìm ai?”
“Tống Cảnh.”
“Không quen.” Trương Thịnh chắc hẳn nghĩ người này là chủ nợ đến đòi tiền.
“Ồ.” Đôi giày cao gót khuất khỏi tầm mắt Tống Cảnh.
Giữa trưa nắng nóng, Tống Cảnh chui dưới gầm xe rất lâu. Hắn bò ra ngoài để lấy chút không khí. Vừa đứng thẳng người, đã thấy Giang Ninh đang dựa vào chiếc Porsche Carrera GT ngoài cửa tiệm.
Giang Ninh tháo kính râm xuống, mỉm cười với ánh mắt long lanh nhìn về phía Tống Cảnh.
Tống Cảnh đứng nguyên tại chỗ.
Một cánh cửa cuốn dường như vạch rõ khoảng cách giữa hai người: ngoài cửa, dưới ánh nắng rực rỡ, là một Giang Ninh tỏa sáng lộng lẫy; trong nhà, dưới bóng tối mờ mịt, là Tống Cảnh với chiếc áo ba lỗ trắng đã ướt đẫm mồ hôi, loang lổ những vết dầu bẩn không cách nào giặt sạch.
Không chỉ quần áo, ngay cả gương mặt hắn cũng dính bẩn. Những vết bẩn ấy như hòa làm một với bóng tối, nắng không thể chiếu tới được, mà hắn cũng không dám bước ra dưới nắng - ánh sáng sẽ phơi bày hết mọi vết nhơ trên người hắn.
Ánh mắt Giang Ninh rơi trên người Tống Cảnh, sau đó nhìn sang chiếc tivi Tùng Lập bị Trương Thịnh lôi ra ngoài, một chiếc tivi “cổ lỗ sĩ”, màn hình vẫn còn là loại thủy tinh có chứa oxit kim loại.
Cuối cùng, ánh mắt cô quay lại nhìn Tống Cảnh.
Tống Cảnh nhìn cô chằm chằm, rồi mở miệng hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Giang Ninh đáp: “Anh không chủ động liên lạc với tôi, trợ lý của tôi gọi điện anh cũng không nghe, tôi đành phải tự mình tới tìm.”
Tống Cảnh thoáng khựng lại. Dù hai người mới gặp lại chưa đầy 24 tiếng, hắn vốn không phải không định liên lạc, mà là muốn gom đủ một triệu trước, rồi mới xuất hiện trước mặt cô.
Nhưng giữa hắn và Giang Ninh, vốn không còn chỗ cho bất kỳ lời giải thích nào. Hắn lại há miệng: “Chuyện thứ hai là gì?”
Giang Ninh đáp: “Làm bạn đi cùng của tôi, dự một bữa tiệc.”