Dù đã biết rõ đầu óc của Giang Ninh không bình thường, nhưng không ai ngờ cô lại có thể điên đến mức này. Sau cú sốc ban đầu, mọi người lại thấy như vậy mới đúng với phong cách của cô. Tính khí Giang Ninh luôn thất thường, một giây trước còn cười nói, giây sau có thể cầm cốc ném thẳng vào đầu người ta, chẳng nể mặt ai, cũng chẳng chịu nhường ai bao giờ.

Trong bàn tiệc có người thì thầm hỏi nhau:

“Số 9 có thù oán gì với cô ấy à?”

“Ai biết được, cô ấy làm việc chẳng theo logic nào cả.”

“Ờ thì, cũng đúng.”

Lộ Ngôn ho sặc một tiếng, anh đưa tay gãi đầu: “Cũng đâu cần phải làm căng vậy. Có phải tiền của mày đâu, lãng phí thì tiếc lắm. Một triệu của mày đủ để mua đứt công ty nhỏ xíu của tao rồi đấy.”

“Cái công ty rách nát của mày, cho không tao cũng chả thèm.” Giang Ninh chống cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Cảnh đang đứng trên đường đua. Theo lời giới thiệu của Lộ Ngôn, tối nay là màn đối đầu giữa hai nhân vật hot nhất câu lạc bộ. Khu khán đài bên đường đua chật kín người, màn hình lớn treo trên cao hiện lên số hiệu của hai tay đua cùng tỷ lệ ủng hộ phía dưới.

Tướng Quân được 52% ủng hộ, Tống Cảnh 48%.

Gần như ngang ngửa, có thể thấy thực lực cả hai đều rất mạnh. Dưới tỷ lệ ủng hộ là đồng hồ đếm ngược cuộc đua, chỉ còn năm phút cuối cùng.

Lộ Ngôn vẫn cảm thấy một triệu của Giang Ninh quá phí phạm. Sở thích lớn nhất của Tống Cảnh là đua xe, trước đây khi hắn còn giàu có còn từng có đội đua riêng. Hắn thậm chí từng đạt thứ hạng ở giải đua đường trường WRC. Nhìn kiểu gì thì kết cục của một triệu kia cũng là "bốc hơi".

Anh có chút lương tâm, cố khuyên: “Tao biết Tống Cảnh đang đua xe ở đây nên có cho người điều tra sơ qua. Hắn ta đang gánh khoản nợ hai trăm triệu, mỗi ngày đều có người đến đòi tiền. Thật sự là sa lầy không lối thoát rồi. Mày không biết đâu, tao xem hắn ta đua hai trận, hoàn toàn là kiểu bất chấp mạng sống vì tiền.”

Ý Lộ Ngôn là Tống Cảnh chắc thắng, tiền của Giang Ninh gần như mất trắng. Nhưng Giang Ninh lại chẳng mảy may để tâm, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Cảnh đang ngồi vào xe: “Vậy thì đừng cản đường tao kiếm tiền.”

Lộ Ngôn quýnh lên: “Tao đâu có ý đó! Với lại, ai mà cược kiểu như mày chứ, người ta toàn cược thắng thua!”

“Một trận đua, chỉ có thắng hay thua thôi sao?” Giọng Giang Ninh lạnh lùng, ai nghe cũng hiểu được hàm ý và mỉa mai trong đó.

Một trận đua đâu chỉ có thắng bại, còn có cả… tai nạn.

Đua xe là môn thể thao mạo hiểm, tỷ lệ tử vong vì tai nạn cực cao. Một khi xảy ra chuyện, cụt tay gãy chân cũng đã là số sống sót.

Mọi người im lặng, một lần nữa lại bị vòng tư duy quái đản của Giang Ninh làm cho câm nín.

Giang Ninh ngoắc tay gọi quản lý câu lạc bộ tới, thì thầm dặn anh ta một việc.

Vừa nghe xong, sắc mặt quản lý liền thay đổi. Nhưng anh ta không dám chọc giận Giang Ninh. Ngay từ lúc cô xuất hiện tại câu lạc bộ, anh ta đã báo cho ông chủ. Ông chủ chỉ nói một câu: "Cô ấy muốn làm gì thì cứ để cô ấy làm."

Không ai dám động đến Giang Ninh.

Cuối cùng, quản lý cắn răng, gật đầu đồng ý.

Cả đám người há hốc mồm.

Một phút trước khi đua bắt đầu, trên màn hình lớn bỗng nhiên hiện lên con số “1000”. Việc Giang Ninh yêu cầu quản lý làm chính là công khai nội dung vụ cá cược của mình lên màn hình này. Tất cả hội viên có mặt đều sững người, nhao nhao ngước lên muốn nhìn xem vị thần tài nào đang chơi lớn, dám cược mạnh tay như thế. Trận biểu diễn vốn đã đủ hấp dẫn, nay lại càng đẩy bầu không khí lên đỉnh điểm.

Cho đến khi toàn bộ hệ thống âm thanh trong câu lạc bộ vang lên: “Tổng giám đốc Giang của Tập đoàn Thịnh Ninh… cược… cược vào số 9…”

Tiếng loa vừa dứt, cả đám liền biến sắc: “Tổng giám đốc Giang của Thịnh Ninh? Chẳng phải là Giang Ninh, con điên đó sao?!”

Giữa đường đua, Tống Cảnh đang chuẩn bị xuất phát, vừa thò tay ra ngoài xe vứt mẩu thuốc, thì nghe thấy tiếng loa vang lên. Hắn như bị đứng hình, đến mức đầu ngón tay bị bỏng mới sực tỉnh, mẩu thuốc cháy rơi xuống đất, trên tay đã in hai vết đỏ ửng.

Âm thanh bên tai vừa dứt chữ cuối cùng: “Chết.”

Tống Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía toà nhà hai tầng bên cạnh đường đua, nơi có khung kính trong suốt. Là Giang Ninh sao? Hắn không dám chắc. Đã bảy năm rồi, hắn chưa từng gặp lại Giang Ninh. Mà Giang Ninh trước mắt này, gần như khác hoàn toàn với Giang Ninh trong ký ức của hắn.

Hắn thấy cô châm một điếu thuốc, động tác thuần thục đến mức quen tay. Trong tầm mắt của hắn, cô nhẹ nhàng hút một hơi, làn khói mờ ảo phả ra che khuất khuôn mặt kiều diễm. Tống Cảnh lập tức rơi vào hồi ức.

“Đừng hút thuốc.” Giang Ninh của bảy năm trước nhíu mày nhìn hắn.

Hắn cười, kéo lấy đuôi tóc buộc sau gáy của cô nghịch ngợm: “A Ninh, em đâu phải bạn gái tôi, quản chuyện này làm gì.”

Hắn cảm nhận được thân thể Giang Ninh hơi cứng lại, sau đó cô giật lại đuôi tóc trong tay hắn: “Dù không phải bạn gái, em cũng là bạn anh chứ? Hút thuốc không tốt cho sức khỏe. Thêm nữa, nếu ba anh mà biết, anh lại bị ăn đòn cho coi.”

“Được được được.” Hắn dập thuốc: “Không hút, không hút, nghe lời A Ninh là được.”

Ngực Tống Cảnh bỗng chốc nghẹn lại, cảm giác như không thở nổi.

Giang Ninh ngoan ngoãn trong ký ức dường như trong khoảnh khắc tan thành mây khói. Hắn ngồi đờ đẫn trên ghế lái. Cô gái dẫn chương trình gợi cảm đang đứng giữa hai chiếc xe, vung cờ hiệu khiến không khí vang lên tiếng phần phật.

“Tút…”

Hiệu lệnh xuất phát vang lên, chiếc xe độ chạy song song với Tống Cảnh lao đi như tên rời dây cung. Đêm nay, ngay từ vạch xuất phát hắn đã thua thế. Khi hắn kịp phản ứng để khởi động xe thì đến cả bóng đuôi xe kia cũng không thấy nữa.

Thua rồi, Tống Cảnh nghĩ.

“Chuyện gì vậy?”

“Chỉ vậy thôi á?”

Quản lý câu lạc bộ cúi đầu xin lỗi các hội viên liên tục, bản thân anh ta cũng không ngờ cuộc đua tối nay lại lố bịch đến thế. Tống Cảnh sơ suất, theo lý mà nói thì nên đua lại, nhưng “Đại tướng quân” lại từ chối. Ý ngoài lời là: hắn đã đua xong một vòng rồi, muốn đua lại thì phải trả thêm tiền.

Phí ra sân của tay đua không rẻ, trả thêm nữa thì vượt ngân sách. Câu lạc bộ không dại gì làm ăn lỗ vốn.

Các hội viên vốn háo hức chờ đua xe giờ cực kỳ thất vọng, không ai chấp nhận lời xin lỗi ấy. Toàn là dân ăn to nói lớn, túm lấy rượu trên bàn hất thẳng vào mặt quản lý và người xin lỗi cùng.

“Chỉ vậy thôi hả?” Một hội viên gầm lên: “Mấy người có biết mỗi đồng tôi kiếm được cực khổ cỡ nào không? Cái ‘xin lỗi’ của mấy người có tác dụng quái gì! Mất chừng này thời gian là tôi lỗ bao nhiêu tiền, tính được không? Ít nhất mười vạn! Mấy người bồi thường tôi à?”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Quản lý cúi gập người đến mức trán gần chạm đầu gối. Ở tư thế đó, anh ta phát hiện ra “tội đồ” Tống Cảnh vẫn đứng chôn chân tại chỗ.

Anh ta lập tức nổi giận. Nhưng các hội viên còn giận hơn anh ta nhiều. Quản lý nén cơn tức, kéo tay áo Tống Cảnh.

Tống Cảnh không hề phản ứng. Quản lý vừa tức vừa lo, đành phải quay sang hội viên cười làm lành.

Một hội viên liếc nhìn Tống Cảnh. Tống Cảnh rất cao, đến mức dù là đàn ông thì anh ta vẫn phải ngẩng đầu mới thấy rõ mặt hắn. Sự chênh lệch chiều cao khiến anh ta lép vế về khí thế. Anh ta hừ một tiếng, trông như muốn gây chuyện.

Quản lý vội cười lấy lòng: “Ngài, ngài đừng giận nữa.”

“Đừng giận nữa?” Hội viên kia cười khẩy như nghe truyện cười: “Lúc giỡn mặt tôi thì sao không nghĩ đến hậu quả? Giờ lại đòi xí xóa?”

“Hiểu lầm, hiểu lầm mà!” Quản lý vội giải thích.

“Hiểu lầm? Hiểu lầm thì đua lại đi! Dắt người tới xin lỗi làm cái quái gì?”

“Là lỗi của chúng tôi. Hay là thế này đi… Trong nửa tháng tới, tất cả chi tiêu của ngài trong câu lạc bộ chúng tôi được giảm giá 12%. Chỉ cần ngài bỏ qua chuyện này...”

Đôi mắt của hội viên đảo tròn một vòng, dường như nghĩ ra điều gì đó, rồi nở một nụ cười khoái trá: “Tổng giám đốc Giang của Tập đoàn Thịnh Ninh cược một triệu mà nhỉ? Vậy xem cô ấy nói sao đi. Nếu cô ấy không tính toán, chúng tôi cũng không so đo nữa.”

Lời vừa dứt, cả bàn hội viên phụ họa ồn ào: “Đúng đấy, Tổng giám đốc Giang nói sao, chúng tôi làm vậy!”

Nghe đến ba chữ “Tổng giám đốc Giang”, gương mặt như tượng đá của Tống Cảnh mới xuất hiện một tia dao động, ánh mắt cũng lăn tăn gợn sóng. Nhưng rồi những gợn sóng ấy chậm rãi đóng băng lại.

Giang Ninh tựa vào ghế sofa, cả người toát ra vẻ chán chường.

Lộ Ngôn nói: “Chắc sẽ đua lại thôi, hay là chờ thêm chút nữa?” Quay đầu lại thì thấy Giang Ninh đã nhắm mắt. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Buồn ngủ à? Hút điếu thuốc cho tỉnh táo.”

Vừa nói vừa đưa một điếu thuốc kèm theo bật lửa cho cô.

Giang Ninh hé mắt, ngậm điếu thuốc lên miệng, rồi mới chậm rãi cầm lấy bật lửa châm lửa. Vừa nhả làn khói đầu tiên, định hít tiếp lần hai thì đột nhiên cảm giác có một bàn tay lớn bóp lấy cánh tay cô, kế tiếp, điếu thuốc giữa ngón tay cô bị giật mất.

Mọi người đều sợ ngây người, đồng loạt ngẩng đầu xem ai to gan đến mức dám cướp đồ của Giang Ninh. Lộ Ngôn cũng không vui, nhưng khi nhìn thấy gương mặt u ám của Tống Cảnh thì lập tức cụp xuống.

Lộ Ngôn biết chuyện của Giang Ninh là vì hồi cấp ba anh học cùng trường với Giang Ninh và Tống Cảnh. Đến giờ anh vẫn chưa quên nỗi sợ từng bị bá vương học đường Tống Cảnh áp đảo.

Lộ Ngôn lắp bắp: “Tống… Tống Cảnh?”

Giang Ninh vẫn tựa đầu vào sofa, nghe thấy cái tên đó mà không có chút phản ứng nào. Cô chỉ cảm nhận được một ánh mắt nặng nề đang rơi trên người mình, ánh nhìn nặng như ngàn cân, như muốn soi mói cô từ đầu đến chân.

Cô hơi nghiêng đầu, xoay về phía Tống Cảnh, ngẩng đầu lên liền thấy một Tống Cảnh đang đứng từ trên cao nhìn xuống, giống hệt như trước đây, khi đứng ở hành lang trước giảng đường nhìn cô với ánh mắt đó.

Ánh mắt cô trượt xuống, dừng lại ở bàn tay hắn. Hắn đang bóp chặt điếu thuốc của cô trong lòng bàn tay, làn khói trắng cuối cùng luồn qua kẽ ngón tay hắn, kèm theo tiếng “xèo” rất nhỏ vang lên, mùi da thịt bị đốt khẽ thoảng trong không khí.

Quản lý đứng một bên có chút bối rối. Trong hội viên đêm nay, người anh ta sợ nhất chính là Giang Ninh. Trên đường dẫn Tống Cảnh đến xin lỗi, anh ta còn chưa nghĩ ra nên nói gì. Giờ thì xong đời, Tống Cảnh lại đụng trúng người không nên đụng… đến thư từ chức anh ta cũng nghĩ xong rồi.

Quản lý cố gắng vớt vát, nghiến răng nói một câu mang tính cảnh cáo: “Tống Cảnh!”

Tống Cảnh không để ý đến anh ta, hoặc có lẽ lúc này trong mắt hắn chỉ còn lại Giang Ninh, mọi âm thanh náo nhiệt xung quanh như biến mất không dấu vết.

Giang Ninh bắt gặp ánh mắt của Tống Cảnh, hơi nhíu mày suy nghĩ, sau đó khẽ cong môi cười: “Tống Cảnh, lâu rồi không gặp.”

Vừa nói, cô vừa với tay lấy gói thuốc trên bàn, tự rút ra một điếu, đưa cho Tống Cảnh như một nghi thức xã giao, giống như bao cuộc kết thân ngoài xã hội, mời thuốc, kéo gần quan hệ.

Yết hầu của Tống Cảnh khẽ chuyển động, khi nhìn gần hắn mới phát hiện Giang Ninh đã thay đổi quá nhiều. Hắn không nhận lấy điếu thuốc mà chỉ siết chặt trong lòng bàn tay, da cọ vào vết bỏng khiến vết thương đau rát thêm. Hắn làm ngơ trước cơn đau, giọng trầm thấp vang lên: “Em sao lại thành ra thế này?”

Nụ cười trên mặt Giang Ninh chợt tắt sạch không còn dấu vết. Cô nhét điếu thuốc vào miệng, bật lửa châm lại, rít một hơi thật sâu rồi nhả khói lượn lờ: “Vậy anh thì sao? Sao lại thành ra thế này?”

Giang Ninh đứng dậy, đối mặt với Tống Cảnh trong khoảng cách gần sát rạt. Cô là người duy nhất thấp hơn Tống Cảnh một cái đầu mà khí thế vẫn không hề kém cạnh. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, giọng lạnh như đỉnh núi giữa mùa đông: “Hử? Tống công tử?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play