“Chính ủy, cháu muốn xin xuống nông thôn tham gia đội sản xuất, tới nơi tổ quốc cần đi nhất, xây dựng biên cương.”
Lạc Thanh Vi chống gậy xuất hiện tại văn phòng của Chính ủy bệnh viện, nộp tờ đơn, chính ủy Lý tỏ vẻ không thể hiểu nổi.
“Không phải muốn làm bác sĩ sao? Làm quân y không làm, lại xuống nông thôn làm cái gì? Đừng nói cháu định làm loạn nhá.”
Cục cưng quý giá của cả quân khu, ai có thể để cô xuống nông thôn được?
“Chú Lý, là do cháu muốn học y ạ. Chú đã quên rồi sao, nhà cháu là Trung y gia truyền…”
A?
A!
Chính ủy Lý kịp phản ứng lại, ý cô là, muốn đi tìm cậu hai của mình, bác sĩ trung y tốt nhất trong nước, Mạnh Thượng Thư, bác sĩ Mạnh sao.
“Chuyện này không thể được, bây giờ không phải là lúc, chúng ta không tới gần, đối với lão Mạnh, cũng là một loại bảo vệ, hiểu chưa?”
“Cách gần một chút là được, cháu có thắc mắc về y thuật cũng có thể hỏi một chút mà.”
“Dưới nông thôn điều kiện không tốt, không thể so sánh với ở trong quân đội được.”
“Cháu không sợ, chú Lý, cháu nhất định có thể kiên trì.” Nói xong lại cười: “Với cả chú Lý cũng không thể đưa cháu đến nơi khó khăn đâu nhỉ, khẳng định sẽ tìm nơi tốt cho cháu thôi.”
Chính ủy Lý bị chọc cho bật cười: “Được lắm, cái con bé này, cứ ở chỗ này đợi chú. Được rồi, cháu trở về đi, để chú suy nghĩ một chút.”
“Vậy chú phải nhanh một chút đó, thời gian báo danh sắp hết hạn rồi, cháu còn kịp thời xe lửa nữa.”
Làm thanh niên trí thức là việc cô đã suy nghĩ kỹ càng, nhiều nhất là ba năm có thể trở về thành phố, sau khi bác hai khôi phục chức vụ, nói không chừng hai năm là có thể trở lại.
Còn có thể nhảy ra khỏi vòng tròn hiện tại trong ngắn hạn.
Rời xa ồn ào náo động, cũng rời xa phân tranh.
Bản thân cũng tĩnh tâm lại, đúc kết lại chút y thuật của đời trước.
Nghĩ thế nào, cũng thấy rất thích hợp.
“Biết rồi, biết rồi, trở về chờ tin tức đi.”
Chính ủy Lý đuổi người đi, vội cầm tờ đơn đi tìm Viện trưởng. Tờ đơn của Lạc Thanh Vi, có thể phê duyệt hay không, phải báo cáo lên trên, cuối cùng khẳng định là Tư lệnh trả lời mới được. Đi ở đâu, cũng phải suy nghĩ sắp xếp thật tốt.
Chuyện này cũng không giống như cô nghĩ, một mình ông ấy ký tên là được.
Vừa chờ đã chờ ròng rã hai tuần lễ, thạch cao trên đùi Lạc Thanh Vi cũng đã tháo được một tuần, chân đã khôi phục, không cần chống nạng, đã có thể đi lại.
Tin mới.
“Phân đến nông trường hồng tinh vùng hoang dã phía Bắc, quản đốc là quân lên biên chế cán bộ, hơn hai mươi năm trước, từng làm Đại đội trưởng đội cảnh vệ cho ba cháu. Ngoại trừ lão Lưu, những người khác cũng không biết thân phận của cháu, chú ý giữ bí mật. Mặt khác, lão Mạnh ở trong núi lớn cách nông trường sáu mươi cây số, làm việc tại phòng y tế lâm trường, cùng đường xe lửa chạy lên nông trường. Nhưng không thể đi thường xuyên, càng không thể để người ta biết quan hệ của hai người, nhớ kỹ chưa?”
Chính ủy Lý cầm điều lệnh, gương mặt đầy nghiêm túc không ngừng dặn dò.
Hay quá, tới vùng hoang dã phía Bắc, vẫn không rời khỏi sự che chở của ba.
Cũng được, bên trên có người, cũng không có cái gì không tốt.
“Cảm ơn chú Lý.”
“Không cần khách khí. Đừng quên, cháu đi đến đâu, bệnh viện chúng ta đều là nhà mẹ đẻ của cháu, có chuyện gì cứ viết thư hoặc là gọi điện thoại về, đừng có không nói tiếng nào.”
“Vâng."
“Chiều tối đi báo danh, ba ngày sau lên xe lửa, đây là vé xe, tranh thủ thời gian thu dọn đi. Chú đi đây.”
Cũng không có cái gì cần thu dọn, chỉ có một bộ chăn đệm, hai bộ ga giường để thay giặt, mấy bộ quần áo, phích nước nóng, bình nước, hộp cơm, cùng với tiền và phiếu dành dụm được trong mấy năm nay.
Mấy thứ không cần thiết thì bỏ vào trong một cái rương gỗ, hai ngày này đợi chào tạm biệt với hội bạn thân rồi gửi ở trong nhà Trương Ngọc Mai là được.
“Cậu nghĩ cái gì vậy? Sao bỗng nhiên lại muốn xuống nông thôn hả?”
Trương Ngọc Mai lại muốn mắng người, không thể hiểu nổi đây là lựa chọn của cô.
Lạc Thanh Vi vội đè người lại: “Đừng làm loạn.” Sau đó thấp giọng xuống, chỉ để cả bàn bọn họ có thể nghe được: “Đi tìm bác sĩ tốt để học y thôi.”
Ai mà chẳng biết, hiện tại bác sĩ tốt nhất đều ở nông thôn chứ.
Sau đó giọng nói lại cao thêm một chút: “Nông thôn thiếu bác sĩ, đến nông thôn mình mới có càng nhiều cơ hội làm việc thực tiễn, ở thủ đô, nào đến lượt một hộ sĩ nhỏ như mình ra tay chứ.”
Đây là lý do nói cho người ngoài nghe, cũng là lý do hợp lý nhất.
Mấy người bọn họ tập hợp cùng ăn thịt dê nướng, rồi chào từ biệt.
“Vậy lần này cậu đi, đến lúc nào có thể trở về? Chị cả mình đi tận bảy năm, hai mươi lăm vẫn còn độc thân đấy, không biết còn có thể trở về hay không.”
Chị cả của Điền Điềm, Điền Ny cũng xuống nông thôn, ở Nội Mông, viết thư gửi về nói, liếc nhìn quanh đều là thảo nguyên rộng lớn, cưỡi ngựa đi vài ngày mới có thể nhìn thấy người ở. Mỗi lần trở về thăm người thân, ở nửa năm đều không nỡ đi.
Không nhìn thấy chút hi vọng về thành phố.
Cô ấy cũng là một trong số ít con em trong khu tập thể xuống nông thôn, là tấm gương.
“Mình là bác sĩ, chờ mình học xong, có lúc cần tới, gọi về ắt hẳn sẽ dễ dàng hơn chút nhỉ?”
Lại không thể nói với cùng bọn họ rằng, qua mấy năm tất cả mọi người đều có thể về thành phố.
“Vậy cậu phải học thật tốt, tranh thủ sớm ngày học xong rồi trở về.”
"Được, nhất định thế.”
Về sau mấy người uống ba bình Lục Bình Hồng Tinh mà Lã Thanh Viễn trộm từ trong nhà ra, uống nhiều quá vừa khóc vừa cười vừa hát, quậy tới nửa đêm, mới lung la lung lay về nhà.
Lúc lên xe lửa, Lạc Thanh Vi còn cảm thấy say rượu đau đầu không có sức đi lại.
“Cô chính là Lạc Thanh Vi?”
Bên cạnh có một người đi đến chào hỏi, vừa ngẩng đầu nhìn lên, đệch, đây là nghiệt duyên gì vậy?
Hạ Mộng?
Đời trước cô ta từng làm thanh niên trí thức sao?
Đời trước, cô có ấn tượng sâu sắc với người nhất, không khác gì Điền Điềm, chính là hoa khôi nổi tiếng trong phố nhỏ, những cái khác thì không biết.
Trước khi cô ta khiến cô tức chết, cả đời chưa từng gặp mặt lần nào.
Bây giờ cô có thể nhận ra cô ta, cũng là nhờ mấy video kia ban tặng, từ trung niên tới lúc già, cô ta không thay đổi gì. Lúc còn trẻ, hẳn là không phải bọn họ chưa từng làm, mà là không có thiết bị để ghi hình lại mà thôi.
“Cô là ai vậy?”
Lạc Thanh Vi làm như không biết.
“Không phải cô nói nhìn thấy tôi hẹn hò với người khác sao? Sao không nhìn ra tôi được? Còn chưa cảm ơn cô đâu, bởi vì cô tung tin đồn nhảm, tôi bị ba mẹ của người kia chán ghét xuất thân không tốt, không xứng với đám con ông cháu cha nhà các người, phất một gậy đuổi tôi xuống nông thôn đấy. Ha ha…”
Lạc Thanh Vi híp mắt lại, trong lời của Hạ Mộng, khả năng chỉ có câu vợ chồng nhà họ Kiều ghét bỏ xuất thân của cô ta mới là thật
Kiều Nam Thiên đã sớm không phải con ông cháu cha gì nữa, vợ chồng nhà họ Kiều cũng không có năng lực đẩy cô ta xuống nông thôn.
Huống chi, lúc tại bệnh viện, cô cũng nghe nói, vì muốn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, cô ta cắt đứt quan hệ với ba mẹ. Bây giờ có thể xuống nông thôn, là giấc mơ đã trở thành thật, sao có thể gọi là bị đẩy xuống nông thôn chứ?
Với câu này của Hạ Mộng, cả nửa toa xe đều là thanh niên trí thức cũng đồng loạt nhìn qua, có một cô gái đã đứng lên, trong mắt bốc hỏa, nhìn qua cô một lượt.
“Vị nữ đồng chí, đầu tiên, tôi không biết cô, cũng chưa từng nhìn thấy cô đang hẹn hò với ai, tôi không biết rõ người mà cô nói là ai, chuyện tung tin đồn nhảm càng là chuyện không thể nào, bằng không cô nói một chút, đàng trai là ai đi? Xem xem tôi có biết hay không, nếu là người tôi quen biết, chờ xe lửa đến trạm, tôi có thể đi báo cảnh sát cùng với cô, nếu là tôi tung tin đồn nhảm thì tôi nhận tội."
"Tiếp theo, cô bị ai ghét bỏ, không liên quan gì với tôi cả, tôi không ảnh hưởng tới suy nghĩ của người khác.
Còn nữa, tôi cũng không phải con ông cháu cha như cô bảo. Tôi là cô nhi, ba mẹ ta đều là liệt sĩ, đều chết ở trên chiến trường, cô là đang nói xấu liệt sĩ, tung tin đồn nhảm về con của liệt sĩ, đề nghị cô xin lỗi tôi, nếu như cô không xin lỗi, xuống xe tôi sẽ đi tìm lãnh đạo bên thanh niên trí thức giải quyết vấn đề nghiêm trọng này."
"Cuối cùng tôi muốn nhấn mạnh trọng điểm một chút, xây dựng non sông tổ quốc tốt đẹp, giúp đỡ biên cương, là sứ mệnh vĩ đại vinh quang của thanh niên tri thức, tới địa phương gian khổ nhất, tới nơi tổ quốc cần nhất, là hưởng ứng lời kêu gọi. Cái gì mà bị đẩy xuống nông thôn hả? Nông thôn làm gì cô? Từ ba thế hệ đổ lên, tổ tiên nhà ai không phải nông thôn chứ? Cô không phải? Vậy tư cách thanh niên trí thức của cô có được như thế nào? Nghe ý của cô, là có lãnh đạo làm việc trái pháp luật sao?”
Hạ Mộng:…
Cô ta không nghĩ tới, mồm miệng Lạc Thanh Vi lại lợi hại như vậy.
“Tôi là Hạ Mộng. Cô còn có thể nói không biết tôi sao?”
“A, Hạ Mộng sao, là Hạ Mộng của hẻm tạp hóa đó sao? Vậy thì có nghe nói qua. Bệnh viện chúng ta có mấy bác sĩ nam thường nhắc tới cô, quả nhiên dáng dấp rất xinh đẹp, thảo nào họ đều muốn đuổi theo một cành hoa, đúng là xinh đẹp.”
Hạ Mộng được khen xinh, lại thấy kỳ cục, sao lại nghe ra lời này không phải là khen chứ.