“Đồng chí Hạ Mộng, xin cô nói cho rõ ràng, là ai đi cửa sau lấy suất làm thanh niên trí thức cho cô.”

Cô gái đang phẫn nộ tên là Phương Phương, nghe Lạc Thanh Vi cùng Hạ Mộng giằng co với nhau, biết là đã hiểu lầm Lạc Thanh Vi, lập tức bắt được lỗ hổng trong lời của Hạ Mộng, mặt đối mặt hỏi.

“Đúng vậy, đúng vậy. Người ta cũng không nhận ra cô, chính cô tới cửa nói người ta hại cô, đừng nói là ghen ghét Lạc Thanh Vi có xuất thân tốt đấy nha? Người ta là con liệt sĩ, cũng dám tùy tiện tung tin đồn nhảm. Bắt lấy cô ta, tìm lãnh đạo.”

Có người trực tiếp muốn ra tay, người hóng chuyện không ngại chuyện lớn.

Người bên cạnh cũng ầm ĩ theo: “Bắt lấy cô ta, bắt lấy cô ta."

Trận ầm ĩ này, thu hút lãnh đạo dẫn đội tới, vội đè nhóm thanh niên trí thức nhóm tâm tình kích động xuống.

Hỏi rõ ràng nguyên nhân, chỉ vào Lạc Thanh Vi cùng Hạ Mộng: “Hai cô, đi cùng tôi.”

Phương Phương giơ tay lên: “Lãnh đạo, tôi có thể làm nhân chứng.”

Lãnh đạo liếc nhìn cô ấy một cái: “Được, cô cũng đi theo tôi.”

Tại một toa giường nằm ở bên cạnh, lãnh đạo hỏi toàn bộ quá trình, Lạc Thanh Vi vẫn một mực nói trước đó không biết Hạ Mộng, mà Hạ Mộng còn nói không có cái người gọi là con ông cháu cha gì đó, đấy chỉ là cô ta muốn hù dọa Lạc Thanh Vi nên tùy tiện nói vậy thôi.

Về phần vì sao muốn hù dọa Lạc Thanh Vi, lý do của cô ta là: “Muốn khiến cho cô ta sợ hãi, về sau ở khu nhà ở của thanh niên trí thức phải nghe lời tôi, ở cùng tôi, cùng sưởi ấm, giúp đỡ lẫn nhau.”

Phương Phương không chờ người khác nói chuyện, đã mắng lên: “Chó má, cô muốn người ta làm việc giúp cô hả? Lãnh đạo, cô ta có tư tưởng phong kiến, muốn làm nô gọi tỳ. Tôi cảm thấy quan điểm của cô ta có vấn đề, xuất thân khả nghi.”

Lãnh đạo liếc nhìn cô ấy một cái: “Tốt, đồng chí Phương Phương, vấn đề cô nhắc đến chúng tôi sẽ chú ý kiểm tra, trở về sẽ gửi công hàm về đơn vị chính của Hạ Mộng, duyệt lại bối cảnh gia đình và tư tưởng quan điểm của cô ta. Cô đã làm chứng xong rồi, có thể đi về.”

Nói xong lại nhìn Lạc Thanh Vi, vấn đề của Hạ Mộng rất rõ ràng, Lạc Thanh Vi hiển nhiên là bị gây chuyện vô cớ, thân làm đội trưởng, trước khi khởi hành, thủ trưởng đã đích thân thông báo, trên đường đi phải quan tâm con của liệt sĩ một chút.

Ông ấy thầm suy nghĩ, nhất định là Hạ Mộng nghe được cái gì, mới hiểu lầm Lạc Thanh Vi thành người có thể đến giúp mình.

“Lạc Thanh Vi, cô cũng trở về đi. Đừng áp lực, học tập cho giỏi, lao động thật tốt.”

“Cảm ơn đội trưởng, tôi sẽ cố gắng.”

“Được rồi, đi đi.”

Lạc Thanh Vi và Phương Phương cùng nhau trở về toa xe, Hạ Mộng bị giữ lại, xử trí thế nào thì không biết rõ.

Dù sao về sau mãi cho đến khi xuống xe, đều không gặp lại qua cô ta.

Trải qua vụ này người cả toa xe đều biết cô là trẻ mồ côi nhà liệt sĩ, trong quá trình đường xe bốn ngày ba đêm tiếp theo, bọn họ rất quan tâm cô, nấu nước nóng giúp cô, lúc chuyển xe còn cầm hành lý đồ đạc giúp.

Khi bắt đầu đi vào tỉnh H, mỗi một lần dừng xe, đều có thanh niên trí thức bị phân phối đến nơi đó xuống xe.

Người trong xe càng ngày càng ít.

“Nông trường Hồng Tinh, Phương Phương, Lạc Thanh Vi, Dương Liễu, Cao Hồng Tú, Lý Quốc Khánh, Triệu Triêu Dương, chuẩn bị xuống xe.”

Nông trường gọi sáu người, bốn nữ hai nam.

Tới đón chính là một chiếc máy kéo, người lái xe là một thanh niên hai mươi tuổi: “Tôi tên Chu Thiết Quân, thanh niên trí thức năm 73 của thủ đô, chào mọi người.”

Mỗi một trường học đều sẽ có hai ba thiết quân nhi, cái tên này cũng thân thiết.

“Thiết Quân, đồng hương rồi. Lạc Thanh Vi cùng Cao Hồng Tú tôi đều là người thủ đô, chúng tôi chưa quen cuộc sống nơi đây, anh phải nói cho chúng tôi biết một chút đấy.”

Triệu Triêu Dương không sợ lạ.

“Được, không có vấn đề, tôi ở tại khu thanh niên trí thức số ba, có chuyện gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Chờ các cô đến ký túc xá, rất nhanh là có thể quen thuộc thôi.”

“Khu thanh niên trí thức số ba? Có rất nhiều khu sao?”

“Đó là dĩ nhiên, nông trường Hồng Tinh ta có tổng cộng hơn một vạn ba ngàn công nhân viên chức, một phần ba đều là thanh niên trí thức, riêng ký túc xá có hơn ba mươi sân nhỏ. Mỗi cái sân nhỏ ở mười tới năm mươi người. Các cô tới là biết.”

“Vậy chúng tôi sẽ được phân đến khu năm mươi mấy sao?”

“Không phải, nhìn khu nào có phòng trống, các cô cứ đi vào. Hàng năm đều có thanh niên trí thức xin kết hôn, có phòng cho cặp vợ chồng, ký túc xá để trống, về sau gộp vào ở.”

Ánh mắt Dương Liễu đều đã sáng lên: “Còn chia cả phòng sao?”

“Đúng vậy, một người có ba phần đất nhà ở, một cặp vợ chồng được sáu phần, dựng thành hai gian phòng, còn có thể giữ lại vườn rau lớn, tự túc tự cấp, không cần mua đồ ăn.”

“Chỉ chia phòng thôi hả?”

“Không, vật liệu xây dựng cũng có, chính là bản thân phải tự dựng nhà thôi.”

A.

Trong lúc nói chuyện, mọi người ra khỏi nhà ga, đưa mắt nhìn quanh, tất cả đều là đồng ruộng, mênh mông vô bờ, vô cùng rung động.

“Oa, quá hùng vĩ.”

“A, thật đẹp.”

“Quá đẹp.”

“Đều là lương thực đó.”

Dù là trên đường đi vừa rồi đã nhìn thấy rất nhiều cảnh sắc núi đồi, nhưng đến khi được nhìn gần thì vẫn không giống nhau. Đám trẻ trong thành phố, bị kinh hãi, kêu hô không ngừng.

Là vui mừng thật sự.

Chu Thiết Quân lái xe cười, nhớ tới bản thân vào mấy năm trước, lúc mới tới, cũng giống như này, nhìn cái gì cũng đều mới lạ, đều rất mới mẻ.

Chờ qua đi mấy năm, cảm giác mới mẻ không còn, chỉ nghĩ tới lúc nào thì mới có thể trở về nhà.

Nhà ga cách khu sinh hoạt nông trường bảy dặm, rất nhanh là đã tới.

Trước tiên cần phải tới ban thanh niên trí thức báo danh.

Chủ nhiệm ban thanh niên trí thức là một chị gái khoảng bốn mươi tuổi, tóc ngắn sắc xảo, đội mũ, mang theo kính đen, nhìn qua rất nghiêm túc, bà ấy liếc nhìn tư liệu trong tay.

“Đã sớm nhận được thông báo, lần này có phái tới một bác sĩ. Xin chưa đến một trăm lần cũng phải tám mươi lần, cuối cùng cũng đón được một bảo bối tới, chính là cháu hả?”

Nhìn thấy hồ sơ của Lạc Thanh Vi hồ, chủ nhiệm Vương Ái Mai cười.

“Cháu làm hộ sĩ tại viện quân y, trong thời gian rảnh có học y khoa, chỉ là học được lý thuyết, còn chưa thực hành, không đảm đương nổi chữ bảo bối như lời chủ nhiệm nói đâu.”

Ăn ngay nói thật, trước mắt lý lịch của cô chính là cái này.

Chủ nhiệm Vương rất khí thế vung tay lên: “Biết biết, trên lý lịch có viết sơ lược qua. Hai năm hộ sĩ, thành tích ưu tú, về mặt công tác cũng thể hiện ưu tú, tích cực tiến thủ, năng lực học tập xuất sắc. Có thể làm hộ sĩ, vậy biết tiêm chứ?” Thấy Lạc Thanh Vi gật đầu, nói tiếp: “Lý luận đã học xong, vậy biết kê đơn thuốc không?”

"Thuốc đau đầu cảm mạo các kiểu thì biết ạ.”

“Vậy là được rồi, đủ, đủ. Có thể ứng phó mấy bệnh nhẹ là được, bệnh nặng phải lên bệnh viện huyện. Trạm y tế ở nông trường ta hiện tại có hai bác sĩ hai hộ sĩ. Bình thường cũng tốt, miễn cưỡng ứng phó, tới cày bừa vụ xuân với mùa thu hoạch bận rộn, thì thật sự bận không qua nổi. Cháu đến là tốt, đi đi đi, để tôi đưa cháu đi.”

Chủ nhiệm Vương nói xong bèn đứng lên, trên tay cầm hồ sơ của những người khác đưa cho Chu Thiết Quân đứng bên cạnh, anh ấy là cán sự: “Tiểu Chu, cậu dẫn mấy người bọn họ đến ký túc xá, sau đi tìm chủ nhiệm Chu của nông trường, sắp xếp công việc cho bọn họ phụ trách.”

A?

Lạc Thanh Vi xách hành lý, đi theo chủ nhiệm Vương, quay đầu đưa mắt ra hiệu cho mấy thanh niên trí thức đi cùng, sau này gặp mặt rồi nói chuyện.

Trạm y tế cách khu thanh niên trí thức chưa đến hai trăm mét, nhà mái bằng bảy gian to ở giữa, một cái sân nhỏ, bên tường trồng đậu đũa với dưa leo, giữa sân có bục kéo cờ, cột cờ dựng thẳng, không treo quốc kỳ.

Cửa kính mở rộng, vừa vào cửa là mùi thuốc sát trùng quen thuộc, vệ sinh vô cùng tốt, sạch sẽ.

Vào cửa có một ô cửa sổ nhỏ, là hiệu thuốc, bên trong một cô gái trẻ tuổi thấy chủ nhiệm Vương tiến đến, vội đứng dậy chào hỏi.

Lúc này không có bệnh nhân, yên tĩnh, không hề nhìn ra chút bận không qua nổi chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play