“Thanh Vi, khá hơn chút nào chưa? Cậu cũng thật là, ai còn có thể làm gì được cậu chứ? Cậu chạy làm cái gì? Xem lần ngã này xem, thương cân động cốt một trăm ngày đấy, phải tĩnh dưỡng đấy.”
Lạc Thanh Vi mơ mơ màng màng bị tiếng nói đánh thức, đập vào mắt là tường trắng màu đục, trong lỗ mũi là truyền đến mùi đặc trưng trước kia của bệnh viện.
Nghiêng đầu nhìn lại, bên giường có một cô gái mặc đồ quân đội kiểu cũ ngồi nên cạnh, khóe miệng đang nói không ngừng.
“Ngọc Mai?” Đây là Trương Ngọc Mai, cô bạn thân của cô, mấy chục năm chưa từng gặp lại mà.
“Thế nào, ngay cả mình mà cậu cũng không nhận ra à? Sáng sớm hôm qua còn cùng nhau ăn bánh quẩy, cậu làm ra vẻ gì đấy?”
Đúng rồi, miệng vẫn lợi hại như vậy, là Trương Ngọc Mai không sai.
Nước mắt của Lạc Thanh Vi xuống tới, thật tốt quá, Ngọc Mai còn sống.
Vậy là cô trọng sinh rồi sao?
“Ai nha, ai nha, cậu khóc cái gì vậy? Chân đau hả? Mình đi tìm bác sĩ.”
Trương Ngọc Mai vừa thấy nước mắt, không khỏi gấp gáp.
Lạc Thanh Vi vội vàng lắc đầu, gạt nước mắt đi: “Không bị đau. Chỉ là nhìn thấy cậu, có hơi kích động. Mình tưởng là ngã xuống là sẽ chết thôi.”
Bậc thang cao tận hai mươi mấy nấc thang, lăn từ bậc thang cao nhất đến mặt đất, vừa chạm đất, cô đã bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.
Nói như vậy, lý do rất đầy đủ.
“Phi phi phi, bớt nói mấy lời xúi quẩy đi, cái gì mà chết chứ, chỉ có một tầng lầu, lại còn là lăn xuống, không nghe nói ai lăn cầu thang mà chết được. Ai da mình nói này, cậu cũng vậy, một người sống sờ sờ, sao lại còn đạp hụt bậc thang chứ? Cậu bị mù hả?”
Không phải mù, là bị hoảng sợ.
Tầm tuổi này, cô vô cùng đơn thuần, nhìn thấy chuyện như vậy, bị hù dọa, đầu óc trống rỗng, lúc này mới không chú ý cho nên mới bước hụt cầu thang.
“Kiều Nam Thiên kia thật không có lương tâm, cậu cứu anh ta một mạng, bị thương nặng như vậy, mà đến cái mặt anh ta cũng không thèm xuất hiện, chờ mình trở về khu tập thể tìm anh ta. Nếu thực sự không được, sẽ bảo đám Lã Thanh Viễn đánh anh ta một chầu.”
"Kiều Nam Thiên sao, mình vừa mới gặp, nói thế nào cũng là lớn lên với nhau từ nhỏ, ba mẹ anh ta có ơn dưỡng dục đối với mình, giúp chuyện nhỏ mà thôi, cái gì mà cứu mạng hay không cứu mạng. Nếu các cậu có ai xảy ra chuyện, việc gì mình có thể duỗi tay vào, thì cũng sẽ giúp.”
Đời này, đánh chết cô, cô cũng không muốn nhắc đến chút quan hệ nhỏ nào với Kiều Nam Thiên cả.
Đời trước, đội duy trì trật tự phát hiện có người nhìn trộm sách đã niêm phong trong thư viện, lúc ấy cô vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy Kiều Nam Thiên bò từ cửa sổ vào. Vào lúc đội duy trì trật tự bắt người, chủ động đứng ra nói là cô nhờ Kiều Nam Thiên tìm giúp một bản tư liệu nước ngoài.
Bởi vì thân phận đặc biệt của cô, đội duy trì trật tự không điều chỉnh sâu, phê bình hai câu, bảo cô sau này làm theo quy định bình thường, sau đó thả người ra.
Lúc đó ba mẹ của Kiều Nam Thiên cơ bản là ở nhà nhàn rỗi, dùng cách nói đang lưu hành để nói thì chính là đứng sang một bên. Còn có thể ở trong khu tập thể, đã là quan tâm đặc biệt rồi. Con cái lỡ xảy ra chuyện gì, chẳng những giúp không được gì, còn chịu liên lụy, cả nhà cũng có thể bị đuổi khỏi khu tập thể. Ra khỏi khu tập thể, sẽ gặp phải cái gì, cũng không khó tưởng tượng.
Nói là cứu cả nhà anh ta một lần cũng không đủ.
Cũng chính bởi vì cái này, Kiều Nam Thiên bắt đầu theo đuổi cô, theo đuổi hơn hai năm, sau đó hai người kết hôn. Trước khi cưới Kiều Nam Thiên nói lúc đi làm nhiệm vụ cơ thể bị thương, không thể làm chuyện phòng the, cô cảm thấy anh ta làm nhiệm vụ cứu người bị thương, nên chấp nhận. Sau khi cưới được một năm, anh ta dẫn về một bé trai hơn hai tuổi, nói là chiến hữu trẻ mồ côi, cô cũng đồng ý thu nhận nuôi dưỡng, coi là con mình sinh ra.
Về sau, con đường làm quan của Kiều Nam Thiên tiến tới thẳng tắp, trước khi về đã là chư hầu một phương. Hai người bọn họ kết hôn được năm mươi năm, tình cảm rất tốt, giúp nhau trong lúc hoạn nạn, là cặp vợ chồng tình cảm trong mắt người ngoài.
Cô cũng cho rằng như vậy.
Nhưng ngay sau khi Kiều Nam Thiên lui xuống tuyến hai được nửa năm, ngày thứ hai cô được chẩn đoán bị ung thư gan, anh ta dẫn một người phụ nữ tóc bạc trắng khí chất nổi bật tới cửa, nói Hạ Mộng là mối tình đầu của anh ta, cũng là người mà anh ta yêu cả đời. Ngược lại cô đã mắc bệnh ung thư, sống không quá một tháng, đợi sau khi cô chết, anh ta sẽ cưới Hạ Mộng về nhà, làm tròn mộng tưởng cả đời.
Đưa Hạ Mộng trở về để cô biết, là không muốn cô đến chết đều mơ mơ màng màng, sau khi chết vẫn chấp nhất với anh ta, ảnh hưởng tới hẹn ước ba đời của anh ta với tình yêu đích thực.