“Còn chưa cút, về sau nếu còn để tôi nghe thấy ai nói Thanh Vi có ý với tên tiểu tử cậu nữa, thì cậu cứ chờ cùng đi du lịch đường phố cùng cô gái kia đi. Mẹ nó, ngu xuẩn.”
Lã Thanh Viễn đạp Kiều Nam Thiên một cái, đạp một phát ra ngoài.
“Phi phi phi, sao lại độc ác thế chứ. Cái cô gái kia cũng thật là, không thể chờ kết hôn lại…”
Điền Điềm không nói ra được, gương mặt không khỏi đỏ lên.
Hàn Xuân Sinh nói: “Còn nhắc tới anh ta làm gì, không sợ khó chịu hả. Hiện tại anh ta cũng chỉ có thể lăn lộn cùng đám trong phố nhỏ kia thôi.”
Lạc Thanh Vi chia sẻ tin tức mới nhất cho bọn họ nghe: “Vừa mới nghe anh ta nói, lần này đi cứu trợ, được giấy khen với thư đề cử, nên sắp được nhập ngũ rồi.”
Năm ngoái Lã Thanh Viễn cùng Hàn Xuân Sinh đã nhập ngũ, hiện tại được đề cử sớm, đều đang làm việc trong cơ quan quân sự lớn, mỗi tuần đều có thể về nhà.
Trương Ngọc Mai là nghệ sĩ phong cầm của dàn nhạc trong đoàn văn công. Điền Điềm thì đã làm ở bộ phận trả lời điện thoại ba năm, đã là lính kì cựu rồi.
Một đám bạn tốt chơi với nhau tới khi lớn lên, giờ phân tán ở các nơi, chỉ còn lại mấy người bọn họ ở thủ đô là có thể thường xuyên gặp mặt. Còn mấy người nữa mặc dù cũng ở thủ đô, nhưng cách khá xa, một năm cũng không gặp được mấy lần.
Lúc đầu Kiều Nam Thiên cũng coi như ở cùng một vòng. Về sau bởi vì chuyện của ba mẹ anh ta, thời gian dần xa lánh, nên không gần gũi mấy nữa. Gặp nhau cũng chơi đùa với nhau, nhưng rất ít khi đi chơi cùng nhau, mức chi tiêu không giống nhau nữa. Kiều Nam Thiên thì càng thích chơi cùng mấy người trong phố nhỏ kia, ở trong mắt những người kia, tất cả đám trẻ trong khu tập thể đều là con ông cháu cha, đều là các cậu chủ cô chủ, các nhân vật lớn. Anh ta không chơi nổi trong hội kia.
Nghe nói anh ta muốn đi lính, Trương Ngọc Mai bĩu môi: “Chỉ dựa vào anh ta mà cũng xứng làm lính sao? Nhập ngũ cái gì chứ, về nhà mình phải nói với ba mình một chút, nhân phẩm anh ta không tốt, không thể làm con em bộ đội được.”
“Đúng, mình cũng phải bảo ba mình để ý, chuyện này, ông ấy làm Chính ủy, ông ấy quản được.”
Hàn Xuân Sinh cũng không muốn để Kiều Nam Thiên dễ chịu.
Lã Thanh Viễn nói hai người bọn họ: “Hai đứa không tìm được trọng điểm, nói cái gì mà xứng hay không xứng tham gia quân ngũ chứ? Hai đứa cứ nói chuyện cậu ta cưỡi lừa tìm ngựa, xé ba treo hai, đã có người yêu rồi mà vẫn còn đồn ra bên ngoài là Thanh Vi thích mình, xem xem ba của chúng ta có thể không thể bỏ qua cho cậu ta không, cứ như thế là được rồi.”
Mấy vị thủ trưởng đều từng là cấp dưới của ba Lạc, Lạc Thanh Vi là cô con gái duy nhất của thủ trưởng cũ của bọn họ, bắt nạt cô, không phải là bảo người ta đâm vào cột sống của đám cấp dưới như bọn họ sao? Về sau bọn họ dẫn dắt đội ngũ thế nào được? Ai còn nể phục bọn họ chứ? Cô con gái duy nhất của thủ trưởng cũ còn không quan tâm nổi, bán mạng đi theo các người có thể được cái gì chứ?
Xử lý không tốt vấn đề này, lòng người sẽ lung lay, đội ngũ coi như không dễ dẫn dắt.
Hàn Xuân Sinh cười với Lã Thanh Viễn: “Vẫn là chủ ý của anh tốt nhất. Được, cứ làm như vậy đi.”
Lạc Thanh Vi cười: “Chuyện Kiều Nam Thiên làm lính, đã quyết xong rồi.”
Hả?
“Vì sao?”
Điền Điềm không hiểu mấy.
“Tham gia quân ngũ, khả năng đã nằm trong tay, muốn nhào lặn thế nào cũng được. Đặt vào đó, tay còn có thể duỗi dài như vậy?”
Trương Ngọc Mai còn hiểu hơn Điền Điềm.
“Vậy các cậu nói xem, chuyện của anh ta với Hạ Mộng, có thể thành không?”
Điền Điềm lại hỏi, cô ấy thật sự rất tò mò.
“Hạ Mộng có thể làm được như vậy rồi, nếu để cô ta nhìn thấy một chút hi vọng, cô ta sẽ không bỏ qua.”
Lã Thanh Viễn cười nhìn Hàn Xuân Sinh.
“Hiểu, không phải chỉ là truyền lời nói dối ra sao, ai mà chả biết. Mấy đứa cứ làm người tốt đi, bảo đảm không đến ba ngày, hẻm tạp hóa cùng người bên trong đều có thể biết, Hạ Mộng hẹn hò với một con ông cháu cha trong khu tập thể.”
Anh ấy là con trai của thủ trưởng trong khu tập thể, ở ngoài, bọn đàn em vừa đủ tạo thành một đại bang, truyền một lời nói mà thôi, chỉ cần vài phút.
“Vậy chuyện này cứ giao cho em, đừng để lại dấu vết, nếu truyền ra, không phải chú Hàn sẽ thưởng cho em một chầu thịt xào dưa chua sao. Bên quân khu anh còn có chuyện, phải trở về. Có gì liên hệ qua điện thoại nha.”
Lã Thanh Viễn sắp xếp việc xong, anh ấy nổi danh làm việc thâm tàng, muốn rút lui trước, trước khi đi dặn dò Lạc Thanh Vi: “Đừng ngốc nghếch tới mức cái gì cũng gánh lấy, cái miệng của em không có tác dụng gì à? Không biết cáo trạng à? Không biết khóc hả? Hễ thấy ai đi vào cổng khu tập thể, em liền khóc, có cái gì mà không giải quyết được chứ?”
Kỳ thật thật sự là không có việc gì, mọi người đã rất quan tâm cô rồi.
Trước đó cô không hề biết bên ngoài có lời đồn về mình.
“Em rất tốt, không có gì muốn cáo trạng.”
Trương Ngọc Mai lại liếc mắt một cái: “Ngốc à, anh Viễn nói là đứa nhỏ biết khóc sẽ có kẹo ăn.”
Nói thì nói thế, bản thân cô đã nhận được quan tâm, lại không thỏa mãn, muốn thế này muốn thế kia, thành ra cái gì.
“Mọi người bận rộn thì cứ đi làm đi, mình nghỉ đến mai, buổi tối hôm nay ở lại trông cho.”
Điền Điềm muốn ở lại.
“Không cần, tự mình có thể làm được, một cái chân khác vẫn còn khỏe mà.”
Chân trái bó thạch cao, chân phải vẫn khỏe, không ảnh hưởng tự gánh vác được.
“Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, mình ở lại đây, lén xem sách, mẹ mình không thể phát hiện được.”
Vậy được thôi.
Buổi tối, mấy nhà đều đưa cơm đến, viện trưởng Lục của bệnh viện đích thân đến kiểm tra phòng, cũng mang canh tiết đến.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, ba mẹ Kiều Nam Thiên đã mang canh gà tới: “Tiểu Thiên trở về nói chúng ta mới biết được, nấu canh gà cả đêm, nếm thử đi, xem có phải mùi vị khi còn bé hay không?”
Thím Đinh Hương vốn là bác sĩ của viện quân y, vừa về nhà, tin gì mà chẳng nhận được.
Hai người bọn họ vẫn luôn đối xử rất tốt với Lạc Thanh Vi, đời trước, cũng coi cô như con gái ruột, chưa hề trách cô một câu. Chuyện của Hạ Mộng, chuyện con cái, tới chết hai người cũng không biết.
Việc cô bằng lòng kết hôn với Kiều Nam Thiên, có liên quan rất lớn đến hai người.
Dù hận Kiều Nam Thiên, nhưng đối với hai vị trưởng bối này, Lạc Thanh Vi không hận nổi.
Thế hệ bọn họ, quá chú ý tới dâng hiến, một lòng nhào vào công việc, con cái đều để lớn lên tự do, không có thời gian dạy dỗ. Một người lớn lên như thế nào, thật sự không phải do ba mẹ dạy ra. Bởi vì đại đa số các bậc cha mẹ, chỉ quan tâm ăn mặc, không bị đói không bị đông lạnh là được rồi.
“Thím vẫn nhớ rõ cháu thích canh gà thím nấu nhất sao?”
“Khẳng định nhớ kỹ, còn phải xé đùi gà với cánh gà thành sợi mỏng ngâm trong canh thì mới ăn, đùi gà không thể có da gà, có đúng không?”
“Đúng.”
“Nhìn xem, có phải thím đã làm như vậy không.”
Đúng vậy thật.
“Sắp ra viện hả?”
"Vâng, lát nữa đi xử lý thủ tục xuất viện, xong xuôi là có thể xuất viện, về sau tĩnh dưỡng là được.”
“Xuất viện trực tiếp về trong nhà ở đi, phòng của cháu thím vẫn còn giữ, hiện tại chú thím ở nhà cả ngày cũng không có việc gì, vừa vặn chăm sóc giúp cháu dưỡng bệnh, muốn ăn cái gì muốn uống cái gì, thím cũng có thời gian làm.”
“Không cần đâu, thím, cháu ở ký túc xá thôi, đồ dùng thường ngày, cháu tiện tay cầm quen rồi, đột nhiên đổi chỗ cũng không quen. Đọc sách trong ký túc xá cũng thuận tiện, đàn chị có thể mua cơm giúp cháu, còn có thể mang sách giúp cháu, lúc nào không dễ chịu, đi ra ngoài chính là phòng khám bệnh, còn thuận tiện hơn là ở khu tập thể đấy.”
Từ trước đến nay cô đều có gì nói thẳng, không tiện chính là không tiện, không cần thiết phải giả vờ khách khí.
Ba Kiều đáp lời: “Vậy thì ở ký túc xá, cháu thoải mái làm việc. Muốn ăn gì, bảo thím làm đưa tới là được.”
“Vâng.”
Thủ tục xuất viện là Điền Điềm làm giúp, hai vợ chồng nhà họ Kiều cùng đưa cô về ký túc xá, nhìn quanh bên trong lẫn bên ngoài xong, xác định không có gì không thích hợp, mới trở về.
Về sau mỗi khi trời tối thím Đinh Hương đều đến đưa cơm canh.
Tiền lương của bọn họ còn chưa phát, cứ nấu cơm cho cô như thế cũng không phải vấn đề, nhưng lời này, dù Lạc Thanh Vi thẳng tính cũng biết không thể nói thẳng, cô đây thẳng tính nhưng cũng không phải ngốc.
Lại thêm được các chú các bác các cô nhận được tin tức đều đến thăm, tặng đồ ăn, chất đầy ký túc xá, làm Lâm Tú ở cùng phòng hâm mộ không thôi, dùng ké được không ít đồ tốt.
Cứ như này không phải cách.
Cô được quan tâm quá tốt, có đôi khi cũng là trói buộc, mắt thấy gần tới năm bảy sáu, khoảng tầm hai năm nữa, lựa chọn cũng khá nhiều.
Nhảy ra khỏi cái vòng này, cô mới có càng nhiều cơ hội lựa chọn.
Bằng không, phải chờ ở bệnh viện cả một đời.
Sau đó rất nhanh, sẽ bị giới thiệu đối tượng, kết hôn, sinh con, có thể thấy cả một đời trong nháy mắt.
Không được.
Sống như thế, uổng công mất một lần trọng sinh.
Thế giới lớn như thế, cô muốn đổi cách sống khác, đi xem phong cảnh nơi khác một chút.
Muốn nhìn một chút, cuộc đời của cô, có còn khả năng khác hay không.