“Thanh Vi, em bị thương sao? Tỉnh Bắc xảy ra sạt lở đất, anh với mấy anh em đi cứu trợ vừa mới trở về, nghe nói em bị thương, ngại quá, giờ mới đến thăm em.”
Kiều Nam Thiên giả mù sa mưa mang theo túi lưới đựng hộp cơm làm bằng nhôm, lấy oản đậu hoàng ở bên trong ra.
(Oản đậu hoàng còn được gọi là bánh đậu vàng, là một món ăn nhẹ truyền thống ở Bắc Kinh và là món ngon theo mùa vào mùa xuân ở Bắc Kinh).
Thế mà anh ta cũng đem ra được.
Đặt ở bên cạnh quả anh đào, trông càng có vẻ keo kiệt hơn.
Sao đời trướccô lại không phát hiện ra rằng trong mắt của anh ta căn bản cũng không quan tâm, tất cả đều là lời khách sáo nhỉ?
Giải thích vì sao hai ngày sau mình mới đến, còn cực kỳ không sợ ngại bèn cầm anh đào lên ăn.
Thèm thuồng đến thế sao.
“Đi cứu trợ là làm việc tốt, rất tốt. Phía địa phương có khen thưởng không? Có cái này, có phải cũng không cần chờ kết quả xét duyệt của chú Kiều cùng thím Kiều là có thể trực tiếp tham quân nhập ngũ không?”
Đời trước, anh ta dựa vào cái này mà được đi lính.
Ba Kiều mẹ Kiều căn bản không bị xét duyệt, là nhóm chiến hữu cũ vì bảo vệ bọn họ, đã treo hồ sơ của bọn họ lên, treo lên thật cao, mặc kệ không hỏi, thờ ơ, cứ một mực như vậy, đó cũng là một cách bảo vệ bọn họ.
Cách bảo vệ này, khiến cho Kiều Nam Thiên không vượt qua việc điều tra chính trị để nhập ngũ, một mực đóng đô ở trong nhà, không có chính sự, chỉ chờ cơ hội nhập ngũ.
Người trong khu tập thể hoặc là tham gia quân ngũ, hoặc là vào đoàn văn công hoặc viện quân y, 99% đều đi con đường này, chỉ có rất ít người làm thanh niên trí thức tham gia đội sản xuất ở nông thôn.
Kiều Nam Thiên còn không nhập ngũ được, sẽ phải tham gia đội sản xuất ở nông thôn.
Chắc chắn anh ta không muốn đi.
Không nghĩ tới Lạc Thanh Vi biết rõ như thế, đầu tiên Kiều Nam Thiên thoáng sững sờ, sau đó cười đắc chí: “Đúng vậy. Nhận được giấy khen, mấy người bọn anh còn nhận được thư đề cử của thủ trưởng đội cứu trợ nữa, có thể đi báo cáo sớm thôi.”
“Vậy tốt quá, chúc mừng anh, ước mơ trở thành sự thật.”
“Cảm ơn.”
Sau đó, hai người không nói gì nữa.
Kiều Nam Thiên ăn gần hết anh đào, còn thừa mấy quả cuối cùng, anh ta cầm trên tay bỏ vào trong túi, đứng lên chào tạm biệt: “Em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh lại tới thăm em. Anh bảo mẹ anh nấu canh cho em.”
Vừa nói còn lắc lắc mấy quả anh đào trong tay, ý là anh ta ăn không hết nên mang đi, không khách khí với cô, dáng vẻ thân thiết không hề khách khí.
“Là muốn đưa cho Hạ Mộng sao? Hai người đang hẹn hò hả.”
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, Lạc Thanh Vi không muốn cho Kiều Nam Thiên bất kỳ cơ hội lợi dụng mình lần nào nữa, trực tiếp vạch trần quan hệ của anh ta với Hạ Mộng.
Vừa vặn đám bạn cùng khu tập thể mở cửa đi vào cũng nghe được câu sau cùng, người mở lời đầu tiên chính là Lã Thanh Viễn, là con trai của Tư lệnh Lã: “Ai hẹn hò?”
Kiều Nam Thiên vội giải thích trước khi Lạc Thanh Vi mở miệng trước: “Hẹn hò cái gì chứ. Có lẽ là Thanh Vi nhìn thấy tôi nói chuyện với người ta, nên hiểu lầm.”
Rồi như muốn chứng minh cái gì đó, bèn bỏ mấy quả anh đào kia về chỗ cũ.
Trương Ngọc Mai nhìn qua, đã bùng nổ ngay tại chỗ: “Kiều Nam Thiên, anh bị bệnh à. Số anh đào kia là tôi mang đến cho Thanh Vi, anh dựa vào cái gì mà lấy đi?”
Lại nhìn hạt anh đào trên đất, càng tức thêm: “Anh có mặt mũi không vậy, hoa quả của bệnh nhân anh cũng ăn? Không ăn chết người à.”
Đằng sau là Hàn Xuân Sinh, con trai nhà Chính ủy trực tiếp nói tục: “Đệch, tên này anh chưa từng thấy hoa quả hả? Ức hiếp ai đây?”
Quay đầu nhìn Lạc Thanh Vi: “Anh ta chọc giận cậu?”
Lạc Thanh Vi nhìn mấy người bạn thân, cười đến híp cả mắt: “Không có. Xuân Sinh, buông tay ra, người ta đang vội vã đi gặp người yêu đấy.”
Cô lại kéo về chủ đề cũ.
Điền Điềm, con gái nhà Phó Tư lệnh chớp chớp đôi mắt to tròn một cái: “Kiều Nam Thiên hẹn hò rồi? Với ai thế?”
Lần này Lạc Thanh Vi không cho anh ta cướp lời trước: “Hẹn hò với Hạ Mộng ở hẻm tạp hóa ấy, cái cô cắt đứt quan hệ với ba mẹ đó.”
Ba mẹ của Hạ Mộng đều là giáo viên, ba là giáo sư đại học, mẹ là giáo viên âm nhạc, xuất thân cô chủ nhà tư bản. Đã làm việc ở Tây Bắc gần mười năm. Cô ta đã đăng báo cắt đứt quan hệ với ba mẹ, đi theo cả nhà bảo mẫu chăm mình khi còn bé ở trong ngõ hẻm.
“A a a, biết biết, đó chính là hoa khôi đấy.”
Còn không phải sao, dáng dấp không vô cùng xinh đẹp, sao có thể khiến người nào đó mê đến mức cả một đời quyết một lòng chứ.
Lúc Điền Điềm nói lời này, giọng điệu mang theo ý mọi người đều hiểu, trong lòng đều biết rõ.
Mặc kệ là thời buổi nào, người quá xinh đẹp, lại không có gia thế có thể dựa vào, đặc biệt là Hạ Mộng, lại là người thông suốt, rất nổi tiếng khắp cả Đông Thành này.
Mấy thanh niên đầu ngõ, cuối hẻm, cả mấy khu tập thể, đều thích vây quanh cô ta, mùa đông vì tranh giành cơ hội dắt tay cô ta trượt băng, mà kéo bè kéo lũ đánh nhau, đánh biết bao nhiêu trận.
“Thanh Vi, sao em có thể tung tin đồn nhảm như vậy chứ? Anh với Hạ Mộng chỉ là có biết nhau, nói với nhau mấy câu mà thôi. Hẹn hò lúc nào chứ. Không thể như thế nói xấu sự trong sạch của nữ đồng chí như thế, giáo dưỡng của em đâu?”
Kiều Nam Thiên thẹn quá hoá giận, lo quýnh lên.
Lạc Thanh Vi cười lạnh: “Không hề hẹn hò? Vậy hai người các người ôm nhau một trận ở trong thư viện đằng kia làm cái gì? Để hô hấp nhân tạo sao?”
Theo như số tuổi của Kiều Hạ ở đời trước, lúc này hai người bọn họ tuyệt đối đã ở bên nhau. Hơn nữa, rất có thể, Hạ Mộng đã mang thai.
Không biết trốn ở đâu lén sinh con, sau khi cô với Kiều Nam Thiên kết hôn, anh ta mới đón đứa con hơn hai tuổi về.
Đương nhiên cô không thấy được hai người lén gặp riêng ở thư viện, chỉ là nói như này để lừa một chút. Bằng không, Kiều Nam Thiên lén lén lút lút trèo cửa sổ thư viện làm gì? Anh ta cũng không phải là người thích đọc sách.
Hơn nữa tối hôm qua cô đã cẩn thận nhớ lại, lúc ấy Kiều Nam Thiên bị bắt, quần áo lộn xộn, cúc áo cài lệch, ánh mắt hốt hoảng, quan trọng nhất là, đời trước thời gian cô học y hơi ngắn, không hiểu cái mùi như có như không kia là cái gì. Sau này nghiên cứu y thuật mấy chục năm, lại nghĩ lại một lần, cũng đã biết đó là cái gì.
Cho nên, cũng không phải cô lừa anh ta, mà vì trong lòng đã chắc chắn chín mươi phần trăm.
“Tôi nể tình ơn dưỡng dục của chú thím khi tôi còn bé, cứu các người một lần. Xem như đã trả được ân tình, ngày hôm nay có anh Viễn với đám Ngọc Mai đều ở đây, làm chứng cho tôi. Đừng có nói cái gì mà tôi có ý gì với anh, thật sự không có. Tôi chỉ muốn cố gắng học tập, góp sức cho quốc gia. Về sau chúng ta cầu về cầu, đường về đường, chỉ là bạn bè quen biết bình thường, cũng đừng truyền mấy lời nói nhảm gì đó, sự trong sạch của tôi, danh tiếng của tôi rất quan trọng.”
Danh tiếng của người trong lòng anh là danh tiếng, vậy danh tiếng của tôi không phải danh tiếng sao?
Đồ chó, cút nhanh lên.
Ánh mắt Lã Thanh Viễn trợn to: “Đệch, tên này cậu định chơi đùa hả. Vừa hẹn hò với Hạ Mộng, lại vừa truyền lời đồn về Thanh Vi ở khắp nơi sao? Tôi đã nói mà, mắt Thanh Vi có mù, cũng không nhìn trúng cậu đâu. Cậu có cái gì tốt chứ?”
Cái gì? Lúc này Kiều Nam Thiên đã truyền ra bên ngoài là cô thầm mến anh ta rồi á?
Cho nên, bảo sao Hạ Mộng lại nói, cô vẫn luôn thầm mến Kiều Nam Thiên, gả cho anh ta là ước mơ trở thành thật.
Thầm mến cái rắm, cô một lòng học y, không hề nghĩ tới chuyện tình yêu nam nữ kia! Đơn thuần đến cái gì cũng mơ hồ, cái gì cũng không hiểu. Bằng không đời trước cũng sẽ không bị anh ta dây dưa theo đuổi hai năm đã đồng ý, đến cả việc anh ta giả vờ bị thương còn cảm thấy là chăm sóc người bị thương anh dũng, chỉ có đau lòng, không nghĩ tới nửa đời sau của mình sẽ như thế nào.
Cũng là không có mẹ ruột dạy dỗ, rất nhiều kiến thức thông thường, ngoại trừ mẹ ruột người khác lại không tiện dạy, cũng có thể là không muốn dạy, khi đó, là cô thật sự không hiểu thật.
Càng về sau, căn bản càng không nghĩ tới hướng bị lừa. Nếu không phải Kiều Nam Thiên chủ động dẫn Hạ Mộng tới, cô căn bản chưa từng gặp qua cô ta, một chút bóng hình cũng không có, có liên tưởng cô cũng không liên tưởng tới nổi.
“Anh Viễn, anh nghe ai nói vậy? Em với Kiều Nam Thiên có lời đồn gì hả?”
Lã Thanh Viễn trợn mắt trừng một cái: “Còn có thể là cái gì, nói em có ý với cậu ta thôi. Bằng không, không có khả năng lại giúp cậu ta như vậy, ai cũng biết em không cần lén xem sách làm gì, ha ha, còn tưởng rằng sao cậu ta tự dưng lại thích đọc sách như thế, hóa ra là đi hẹn hò.”
“Cái gì vậy, oan uổng quá. Sao em lại có ý với anh ta chứ? Có ý gì? Với lại em biết anh ta hẹn hò với Hạ Mộng mà, em không có khả năng thích người đã có người yêu đâu. Cho dù là anh ta độc thân, em cũng không muốn tìm người không việc làm.”
Vẻ ghét bỏ này đủ rõ ràng chưa?
“Ha ha ha ha, đây mới là Thanh Vi nữ hiệp của mình chứ. Xàm xí cái gì chứ, còn thầm mến? Anh ta xứng sao?”
Hàn Xuân Sinh chỉ thiếu mỗi chỉ vào mặt Kiều Nam Thiên mà mắng thôi.
So với mấy người con của các thủ trưởng quyền cao chức trọng này, hiện tại Kiều Nam Thiên không là gì, trong khu tập thể bên, dù hội bạn thân không đến mức không coi anh ta là người, nhưng đã không còn vây quanh anh ta như năm đó.