Tiếp đó, cả nhà Kiều Hạ, đứa con cô coi như con ruột Kiều Hạ vào cửa, càng thân mật gọi Hạ Mộng là mẹ, con của Kiều Hạ gọi Hạ Mộng là bà nội. Nói từ đầu đến cuối anh ta đều biết, anh ta là con ruột của ba mình và Hạ Mộng. Điều làm cho cô sụp đổ nhất chính là, cả đời Kiều Nam Thiên chưa từng viên phòng với cô, nói mình bị thương không thể * hợp, cũng là giả.

Hạ Mộng cầm máy tính phát video ở trước mặt cô, cô tận mắt thấy bên trong chồng của cô diễn cảnh tình cảm cùng người phụ nữ trước mắt, mỗi một đoạn đều làm mã hóa, ghi chú thời gian. Sớm nhất là bắt đầu từ ba mươi năm trước. Trong video, từ khi còn trẻ, tới khi già, hình ảnh khó coi, làm cho người ta buồn nôn.

Cô hỏi vì sao? Vì sao lại lừa cô? Cô chưa từng làm sai cái gì, tại sao phải hại cô như vậy?

Hạ Mộng nói thế nào nhỉ?

“Không có người vợ như cô, sao con đường làm quan của Nam Thiên lại thuận lợi như vậy được. Không cưới cô, sao các chú các bác của cô chịu dìu dắt anh ta được? Còn nữa, không phải cô vẫn luôn thầm mến Nam Thiên sao? Có thể trở thành vợ của anh ấy, cũng coi là làm tròn mộng tưởng của cô không phải sao. Về phần vì sao anh ấy không chung phòng với cô? Đó đương nhiên là tôi không cho. Trong lòng Nam Thiên chỉ có một mình tôi, cưới cô, anh ấy cảm thấy có lỗi với tôi, tất nhiên tôi nói cái gì thì chính là cái đó. Anh ấy lại không cần kìm nén, hai chúng tôi có nhiều thời gian vui vẻ, cưng chiều tôi cũng không tổn thất.”

Chính vì lời nói này, làm cô tức chết.

Đến khi mở mắt ra một lần nữa, đã quay về lúc mười chín tuổi, sau mấy ngày mới cứu được Kiều Nam Thiên.

Chiều hôm trước, vẫn là tại thư viện kia, cô đi trả sách, nhìn thấy một người lén lén lút lút đến văn phòng chủ nhiệm, cô tò mò bèn đi theo, kết quả vừa tới, nhìn theo khe cửa thấy chiếc váy liền thân màu đỏ của phụ nữ treo trên người chủ nhiệm trung niên đầu trọc, váy vắt trên lưng, hai người dính chung một chỗ…

Sao cô có thể không biết là đang làm gì, chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn, sợ hãi.

Quay đầu bỏ chạy, lúc xuống cầu thang không chú ý nên mới ngã.

Đó là chuyện ngoài ý muốn, đời trước, về sau chủ nhiệm kia lộ bộ mặt thật móc phân ngay trên đường phố. Người phụ nữ kia, cô không chú ý qua, lúc ấy không thấy thẳng mặt, khả năng sau này có gặp mặt cũng không nhận ra được.

Nhớ tới năm mươi năm bản thân bị cô phụ bị lợi dụng, Lạc Thanh Vi liền hận đến nghiến răng, hận không thể ăn thịt đôi tra nam tiện nữ Kiều Nam Thiên cùng Hạ Mộng kia.

“Sao thế? Sao bỗng nhiên có bộ dạng như muốn ăn thịt người vậy?”

Trương Ngọc Mai bị giật nảy mình.

“Cái gì mà muốn ăn thịt người? Cậu không đi làm à?”

“Không phải mình tới thăm cậu sao, anh đào trên bàn đã rửa sạch, tự cậu cầm ăn đi, mình về đoàn văn công đây, hai ngày nữa có buổi diễn, hàng ngày luyện rất gấp.”

Đúng là con gái của bộ trưởng phòng hậu cần, anh đào cháy hàng như thế mà cũng có thể lấy được.

“Đi nhanh đi, mình làm việc ở bệnh viện, có chuyện gì đồng nghiệp sẽ quan tâm, đừng để đoàn trưởng bắt được lại phải phê bình cậu.”

Năm ngoái tốt nghiệp trung học xong, cô thi đỗ y tá của viện quân y, tự học y thuật, học kèm cả Tây y, lúc này đại học vẫn chưa tuyển sinh, chỉ có thể tự học, không hiểu thì hỏi bác sĩ của bệnh viện.

Cô là cô nhi, chín tuổi đã vào viện mồ côi, ba mẹ đều là liệt sĩ, ba là một trong mấy vị thủ trưởng cấp cao hi sinh trên chiến trường, cô mới ra đời không lâu thì ông hi sinh. Mẹ là bác sĩ chiến trường, có gia tộc truyền thừa hậu nhân của ngự y, vì cứu người nên chết ở tiền tuyến.

Lúc trước chín tuổi, mẹ bận rộn nhiều việc, ba của Kiều Nam Thiên - Kiều Vạn Quốc từng làm thư ký riêng cho ba cô, từ nhỏ cô lớn lên ở nhà họ Kiều, mẹ của Kiều Nam Thiên - Từ Đinh Hương chăm sóc cô.

Về sau bởi vì một số nguyên nhân mới vào viện mồ côi, viện mồ côi ở ngay trong khu tập thể, nhà họ Kiều cũng thường đón cô đến nhà ăn cơm, chuẩn bị quần áo bốn mùa cho cô.

Mặc dù ba cô hi sinh từ sớm, nhưng thủ trưởng bảy thành trong khu tập thể hiện nay, đều từng là cấp dưới dưới tay ba cô, cũng hết sức quan tâm cô.

Bằng không, cô cũng không thể nhẹ nhàng nói một câu đã thể cứu Kiều Nam Thiên.

Trương Ngọc Mai cũng sẽ không nói ra, cô không cần sợ ai nói ra.

Học y, là do có trung y nhà ông ngoại truyền thừa, chính cô cũng cảm thấy hứng thú.

Cũng bởi vì liên quan đến mẹ cô, nên ở viện quân y, từ viện trưởng tới bác sĩ, đều đối xử với cô rất tốt.

Cũng rất tình nguyện dạy cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play