Duyệt Vân Khởi nghe Hướng Mộng Hạ bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về chuyện yêu đương chẳng đầu chẳng cuối của cô ấy, trong lòng thật sự không mấy hứng thú.
Cô vừa nghe vừa lướt điện thoại.
Vừa mở WeChat, tin nhắn đã đổ chuông ting ting không ngớt.
Là nhóm nhân viên do lễ tân bộ phận hành chính lập ra, trong nhóm có hơn một trăm năm mươi người, không có lãnh đạo, mọi người thường hay buôn chuyện và tám nhảm.
Lý do Duyệt Vân Khởi vẫn còn trong nhóm này là vì cô đã làm nhân viên thường ba năm mới được lên chức trưởng phòng. Sau khi được thăng chức, dưới quyền cô cũng chỉ có một nhân viên, nhìn qua như lãnh đạo, nhưng thực chất chỉ là hữu danh vô thực.
Mà cô lại hay lặng lẽ xem nhóm mà hiếm khi phát biểu nên lễ tân cũng quên chưa đá cô ra khỏi nhóm.
Cô bấm vào, bắt đầu xem từ tin nhắn mới đầu tiên.
[Mèo Chiêu Tài của công ty]: “Có vẻ sếp thất tình rồi, mọi người mau vào vòng bạn bè hóng drama đẻ!”
[Mèo Chiêu Tài của công ty]: “Ảnh chụp màn hình.jpg.”
[Đầu không thiếu tóc]: “Bùng nổ nha! Chẳng lẽ bạn gái sếp ngoại tình rồi bỏ trốn?”
[Tui là trai đẹp]: “Sao nhìn ra được thế???”
[Đầu không thiếu tóc]: “Ảnh chụp màn hình.jpg.”
[Đầu không thiếu tóc]: “Thấy tấm hình tôi khoanh tròn chưa? Cuốn sách đó kể về một quý bà quý tộc ngoại tình rồi ly hôn đó.”
[Túi tiền]: “Mấy người suy diễn quá rồi đó, biết đâu sếp chỉ tiện tay chụp cho vui thôi.”
[Mèo Chiêu Tài của công ty]: “Anh Tóc có thể đoán mò, nhưng tôi thì không. Caption của sếp là một bài thơ thất tình nha~”
…
Tuy Vương Hành Chi trông có vẻ lạnh lùng khó gần nhưng thực ra lại không hề như vậy, anh còn khá thích đăng bài lên vòng bạn bè nữa.
Tần suất không quá nhiều, mỗi tháng khoảng năm, sáu bài. Lúc thì đăng hình mấy con mèo nhỏ ở nhà, lúc thì là phong cảnh. Anh rất ít khi viết chữ, chủ yếu là chia sẻ những mảnh vụn cuộc sống.
Duyệt Vân Khởi muốn nuôi mèo cũng là do bị anh ảnh hưởng, hình nền điện thoại của cô thậm chí còn là lấy trộm từ ảnh mèo đáng yêu trong vòng bạn bè của Vương Hành Chi đấy.
Cô bấm vào xem vòng bạn bè của anh, vừa nhìn đã thấy bài đăng khiến cả nhóm nhân viên xôn xao.
“The same night whitening the same trees~ tan nát cõi lòng.jpg”
Bên dưới là ba bức ảnh: một chiếc ghế trống không, bầu trời đầy sao, và một cuốn sách.
Mang theo cảm giác cô đơn không thể diễn tả thành lời.
“Cậu nói xem, có phải anh ta quá đáng lắm không?” Hướng Mộng Hạ vừa vỗ vào tay Duyệt Vân Khởi vừa nói, “Đưa mình hộp khăn giấy với.” Cô muốn lau nước mắt.
Duyệt Vân Khởi ngoan ngoãn đưa khăn giấy qua.
Nghe Hướng Mộng Hạ than thở cả một buổi, Duyệt Vân Khởi thật sự muốn khuyên cô ấy buông bỏ mối tình này: “Anh ta tệ như vậy, hoàn toàn không xứng để cậu phải rơi nước mắt.”
Hướng Mộng Hạ ngước đầu nhìn trần nhà, mặt đầy bi thương: “Trên đời này làm gì có sự thấu cảm thực sự. Cậu đâu có từng thất tình, lại càng chưa từng bị đá, thì làm sao hiểu được nỗi đau của mình?”
Duyệt Vân Khởi: … Mình quả thực không hiểu, với mình, chuyện đau khổ nhất chính là… nghèo.
Tiếng khóc của Hướng Mộng Hạ ngày càng lớn trong sự im lặng của Duyệt Vân Khởi. Không biết lại nhớ đến chuyện buồn gì, cô ấy bắt đầu vừa chửi vừa gào lên, khiến huyệt thái dương của Duyệt Vân Khởi cũng đau nhói theo từng tiếng.
“Đê-êm nay, người đau lòng nhất~ nấc chỉ có mình mình~” — Hướng Mộng Hạ cất tiếng hát không rõ giai điệu.
“Không phải chỉ có mình cậu đâu.” Duyệt Vân Khởi mò lấy điện thoại trên thảm yoga, mở vòng bạn bè của sếp mình cho cô bạn xem, an ủi: “Sếp bọn mình, thanh niên tài giỏi, có sắc có tiền, mà cũng đâu thoát khỏi chuyện thất tình.”
“Cho nên bị đá không phải lỗi của cậu, mà là do tên đó không có mắt nhìn.”
Hướng Mộng Hạ ghé đầu vào xem, cô hoàn toàn không để ý đến câu tiếng Anh kia, trong mắt chỉ có hình trái tim đỏ rực bị vỡ đôi, thế là hai hàng lệ lập tức lại tuôn rơi, lẩm bẩm: “Chúng ta đều là người số khổ.”
Ánh mắt vừa hạ xuống, sắc mặt Hướng Mộng Hạ bỗng cứng đờ: “Nhưng… sao cậu lại thả tim? Cậu đang hả hê đó hả?”
Duyệt Vân Khởi ngơ ngác: “Thả tim? Tim gì cơ?”
Vòng bạn bè của Vương Hành Chi chưa từng cài đặt chế độ “chỉ hiển thị ba ngày”, “hiển thị nửa năm”, cũng không chia nhóm người xem linh tinh.
Phía dưới các bài đăng của anh, biểu tượng tim lúc nào cũng bị chen chúc bởi hàng loạt ảnh đại diện, khu vực bình luận thì náo nhiệt vô cùng.
Những lượt thích và bình luận mà Duyệt Vân Khởi nhìn thấy đều là do nhân viên trong công ty để lại, phần lớn là vào hùa nịnh nọt. Đặc biệt là Chu Minh bên phòng nhân sự, hầu như mỗi bài đăng nào của sếp cũng thấy bóng dáng anh ta trong phần bình luận.
Còn Duyệt Vân Khởi thì chưa từng để lại bất cứ dấu vết nào dưới vòng bạn bè của sếp. Cô chỉ âm thầm “hít mèo qua mạng”, đem ảnh và video mèo đáng yêu lưu vào album, sau đó lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục bình thản lướt điện thoại.
Vì vậy, khi Duyệt Vân Khởi nhìn thấy dưới biểu tượng trái tim đỏ nhỏ kia, chỉ có mỗi ảnh đại diện của mình nằm bên cạnh bài đăng của sếp, cô suýt chút nữa thì thở không nổi.
Nhóm chat nhân viên vốn náo nhiệt cũng bỗng im bặt như có ai bấm nút tạm dừng. Tin nhắn cuối cùng là một người chụp màn hình đoạn cô đã thả tim, chú thích một câu: “Trưởng phòng Duyệt đúng là dũng sĩ.”
Không, Duyệt Vân Khởi lắc đầu, cô chẳng dũng cảm chút nào, đến cả tay cầm điện thoại cũng đang run lẩy bẩy đây.
“Nếu bây giờ mình bỏ like đi...” Duyệt Vân Khởi nuốt nước bọt, hồi hộp hỏi, “Anh ấy... còn nhìn thấy không?”
Hướng Mộng Hạ nhìn cô đầy cảm thông: “Like sẽ hiện thông báo ngay đầu trong vòng bạn bè, cho dù cậu bỏ like thì thông báo đó vẫn không biến mất đâu.”
“A—” Duyệt Vân Khởi bực bội vò đầu, “Tại sao hôm nay mình lại trượt tay cơ chứ!?”
Nếu là bài đăng về mèo hay phong cảnh thì thôi đi, đằng này lại là bài viết thất tình của sếp! Ngay cả Hướng Mộng Hạ còn vô thức cho rằng cô đang hả hê, vậy sếp mà thấy thì sẽ nghĩ gì đây?
Hướng Mộng Hạ lôi lon bia sủi cuối cùng trong túi ra: “Trượt tay thì trượt tay, chắc sếp cậu không nhỏ mọn đến thế đâu.”
Duyệt Vân Khởi ngẩng đầu, giật lấy lon bia từ tay cô bạn, giọng đều đều hỏi: “Vậy nếu là cậu đăng bài thất tình tối nay, rồi sếp cậu vào thả tim thì sao?”
Hướng Mộng Hạ bóp bẹp lon rỗng trong tay: “Cho anh ta chết! Ban ngày sai khiến mình, tan làm còn dám chọc mình khó chịu!”
Duyệt Vân Khởi: “Hehe, chắc cậu không nhỏ mọn vậy đâu nhỉ?”
Hướng Mộng Hạ cứng họng một chút: “Mình thất tình mà, còn tâm trí đâu mà nghĩ tới cảm nhận của người khác?”
Cô chỉ vào mí mắt sưng đỏ của mình: “Mình còn không điều khiển nổi nước mắt của mình nữa là.”
Duyệt Vân Khởi rút một tờ khăn giấy ném cho bạn: “Xì mũi đi!”
Nói rồi, Duyệt Vân Khởi đổ người lên sofa, mặt mày u ám tuyệt vọng: “Phải làm sao bây giờ… Có khi nào mai vừa bước chân trái vào công ty là mình bị đuổi luôn không? Chắc không đâu nhỉ… Sếp Vương, anh ấy…”
Vừa nghĩ đến Vương Hành Chi, trong đầu Duyệt Vân Khởi lập tức hiện lên hình ảnh đôi mắt của anh.
Con ngươi của anh không phải màu đen đậm, rõ ràng sắc thái rất dịu dàng nhưng ánh nhìn thì luôn lạnh lẽo, thờ ơ quét quanh người khác, hiếm khi giao ánh mắt với ai… Dù sao mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, anh đều cau mày rồi né tránh.
Ban đầu Duyệt Vân Khởi còn tưởng anh ghét mình, sau này mới nhận ra thật ra anh đối với ai cũng vậy, như thể không ai xứng để lọt vào mắt anh vậy.
Duyệt Vân Khởi thở dài: “Chắc sếp Vương sẽ giận hơn cả cậu nhỉ?”
Một nhân viên nhỏ nhoi không được anh để mắt tới, vậy mà lại dám to gan thả tim vào bài đăng thất tình của anh!
Hướng Mộng Hạ chẳng coi ra gì: “Chẳng phải cậu từng nói mỗi lần sếp đăng gì, cả công ty đều tranh nhau nịnh hót à? Không lẽ chỉ có mỗi cậu thả tim thôi sao?”
Duyệt Vân Khởi mở sáng màn hình, nhìn thấy cảnh nhộn nhịp ở các bài đăng trước đây của Vương Hành Chi giờ đã thành dĩ vãng. Dưới bài cô lỡ tay thả tim, không có lấy một bình luận, còn cái trái tim đỏ nhỏ kia vẫn chỉ có duy nhất ảnh đại diện của cô.
“Phải đó, chỉ có mình mình ngu ngốc đi thả tim vào bài thất tình của sếp thôi.” Cô sắp tan thành mây khói luôn rồi.
Hướng Mộng Hạ, dù đang không buồn ăn, cũng quét sạch chỗ xiên nướng còn lại trên bàn rồi nhìn xiên cuối cùng trong tay, tốt bụng đưa cho Duyệt Vân Khởi: “Cùng lắm là mất việc thôi, nghỉ thì nghỉ, kiếm việc mới còn ngon hơn!”
Duyệt Vân Khởi ỉu xìu: “Chiều nay mình vừa mua nhà xong, mỗi tháng trả góp hết tám ngàn bảy, mà giờ trong người mình chỉ còn hai ngàn.”
“Vãi chưởng! Cậu mua nhà rồi!?” Hướng Mộng Hạ giơ ngón cái, “Chị em, cậu đỉnh thật sự.”
Duyệt Vân Khởi hất tay bạn ra, mắt mờ mịt như xác sống: “Đỉnh gì mà đỉnh, lỡ mình thất nghiệp không trả nổi tiền nhà, thành người bị hạn chế tín dụng thì sao? Giờ thị trường lao động tệ vậy, mình biết kiếm đâu ra công việc vừa nhàn vừa lương cao như bây giờ!?”
Lúc này thì Hướng Mộng Hạ hết khóc rồi, còn Duyệt Vân Khởi lại muốn khóc: “Giá mà người thất tình là mình thì tốt rồi. Nếu sếp mà thả tim cho mình, mình còn phải khen anh ấy có mắt chọn bài mà thả đấy.”
Hướng Mộng Hạ: …Cũng không cần nịnh tới mức đó đâu.
“Hay là cậu lôi thêm người xuống nước?” Hướng Mộng Hạ đảo tròng mắt, “Ví dụ như cái tên trưởng phòng nhân sự chết tiệt ở công ty cậu ấy?”
Mỗi lần Chu Minh muốn cắt giảm bộ phận PR trong các cuộc họp, Duyệt Vân Khởi đều than thở với Hướng Mộng Hạ, vì thế cô ấy biết đến nhân vật đó, nhưng không biết tên thật.
“Trưởng phòng nhân sự bên mình là kiểu người giỏi ứng xử khéo léo, mình lôi không nổi đâu.” Duyệt Vân Khởi nghĩ ngợi rồi nói, “Hay mình gọi thử cho thư ký Ngô, thăm dò thử thái độ sếp xem sao?”
“Đúng, thư ký Ngô gần sếp cả ngày, chắc chắn hiểu rõ anh ấy.” Cô vừa hỏi vừa tự trả lời rồi đứng dậy, đi ra ban công gọi điện.
Hướng Mộng Hạ biết tâm trạng Duyệt Vân Khởi giờ rất tệ, liền chu đáo đóng cửa trượt ban công lại, sau đó trừng đôi mắt to như chuông bắt đầu dọn rác còn sót lại trên bàn.
Điện thoại vừa đổ chuông đã được bắt nhanh chóng: “A lô, xin chào, tôi là Ngô Tẫn.”
“Thư ký Ngô, tôi là Duyệt Vân Khởi.” Duyệt Vân Khởi vô thức lấy mũi giày gõ nhẹ xuống đất, “Xin lỗi vì đã làm phiền muộn thế này…”
Ngô Tẫn nhìn sang Vương Hành Chi ở không xa – người đang đeo tai nghe, vung vẩy vợt tennis: “Không sao, tôi còn chưa tan làm.”
Duyệt Vân Khởi: “Tôi… tôi chỉ muốn hỏi… tâm trạng sếp hiện giờ thế nào…” Nói xong chính cô cũng cảm thấy câu này hơi kỳ lạ, như thể đang dò hỏi chuyện riêng của sếp vậy.
Nhưng Ngô Tẫn không thấy khó xử gì, anh nhìn sang người đang đánh với đối thủ thứ ba trong buổi tối nay, thẳng thắn trả lời: “Không tốt lắm.”
Duyệt Vân Khởi hoảng hốt xác nhận: “Không phải… vì tôi chứ?”