Quy trình xin nghỉ phép của Duyệt Vân Khởi bị kẹt ở bước cuối cùng.
Chiều nay cô phải đến trung tâm giao dịch bất động sản để ký hợp đồng. Đúng vậy, cô sắp mua nhà!
Nhưng vì chuyện này chưa hoàn toàn chắc chắn nên cô chưa nói với ai cả, kể cả những người bạn thân nhất hay gia đình của cô.
Cả buổi sáng, Duyệt Vân Khởi luôn trong trạng thái vừa phấn khích vừa hồi hộp. Trong lúc rảnh rỗi giữa công việc, ngón tay cô linh hoạt nhấn chuột, giao diện máy tính cứ lặp đi lặp lại giữa hệ thống duyệt đơn trên OA và trang web của dự án nhà đất.
Là trưởng phòng của bộ phận, Duyệt Vân Khởi vừa tạo quy trình xin nghỉ là lập tức tự mình phê duyệt.
Hồ sơ nhanh chóng chuyển đến cấp trên. Sếp cô xử lý cũng rất nhanh, chỉ vài giây sau đã đến bước cuối cùng — phê duyệt của bộ phận nhân sự.
Thế nhưng Duyệt Vân Khởi chờ đến tận giờ cơm trưa mà vẫn không thấy bên nhân sự có động tĩnh gì. Bất đắc dĩ, cô đành đứng dậy đi thẳng đến bộ phận nhân sự.
Quan hệ giữa cô và bộ phận nhân sự không tốt, bởi trưởng phòng nhân sự là Chu Minh luôn tìm cách đẩy cô đi, hay nói chính xác hơn là muốn đuổi cả bộ phận của cô đi cho xong.
Duyệt Vân Khởi cũng không hẳn là không hiểu đối phương.
Dù sao công ty cũng nhỏ, nghiệp vụ không nhiều, mà bộ phận PR của cô thì đúng là có hơi... chênh vênh thật.
Ngoại trừ lúc chuẩn bị họp báo ra mắt sản phẩm mới thì bận tối mắt, những lúc khác đúng là chẳng có mấy việc cần gấp. Nhưng trớ trêu thay, đã ít việc mà lương thưởng của bộ phận PR lại thuộc hàng cao nhất công ty chứ.
Tuy nhiên, giữ hay bỏ bộ phận PR vẫn là do sếp quyết định.
Chu Minh từng nhiều lần đề xuất cải tổ, “tối ưu hóa bộ phận PR” ngay tại các buổi họp cấp cao nhưng thái độ của sếp cô rất cứng rắn, nói một là một, kiên quyết bác bỏ đề nghị này.
Chính vì chuyện này mà quan hệ giữa bộ phận nhân sự và bộ phận PR trở nên nhạy cảm và căng thẳng. Nếu không có việc cần thiết thì chẳng ai muốn gặp nhau cả.
Duyệt Vân Khởi gõ cửa bộ phận nhân sự.
Công ty có nhà ăn, nên giờ này bộ phận nhân sự không còn ai. Nhưng Chu Minh thì tự cho mình là nhân vật đặc biệt nên ngày nào cũng có người mang cơm từ nhà ăn đến tận nơi cho anh.
“Ồ, quý nhân đến thăm kìa, chẳng phải là người đang được sếp Vương ưu ái đấy à?” Chu Minh nói với giọng móc mỉa.
Giữa cô và sếp Vương Hành Chi còn có một mối quan hệ là tiền bối và hậu bối trong trường đại học. Nhưng họ cách nhau hai khóa, hồi học cũng chẳng quen biết gì, mà lại chính là do Chu Minh phát hiện hai người từng học cùng trường, cùng khoa trước.
Nghe vậy, Duyệt Vân Khởi thấy vô cùng khó chịu, nhưng hiện giờ cô đang cần anh giúp nên giả vờ như không nghe thấy, bèn đi thẳng vào vấn đề:
“Trưởng phòng Chu, làm phiền anh duyệt giúp tôi đơn xin nghỉ phép, cảm ơn.”
Trước mặt Chu Minh là hộp cơm gỗ, anh lề mề mở đơn nghỉ phép của cô ra rồi làm bộ khó xử:
“Cô không ghi lý do xin nghỉ phép kìa.”
Duyệt Vân Khởi mỉm cười:
“Tôi xin nghỉ phép năm.”
Đó là quyền lợi theo luật mà mỗi người lao động đều được hưởng. Chẳng lẽ không có việc gì cũng không được nghỉ à?
“Xin nghỉ phép năm cũng phải ghi lý do chứ.” Chu Minh định trả lại đơn, “Tôi trả đơn cho cô nhé, cô bổ sung lý do vào rồi gửi lại.”
Nhịn một lần, rồi lại nhịn lần hai nhưng không thể nhịn mãi được.
Ngay trước khi Chu Minh bấm chuột, Duyệt Vân Khởi giật lấy con chuột.
Tay cô cầm chặt chuột, tóc búi sau đầu rối tung vì động tác vội vã, vài sợi tóc rơi xuống. Cô đang chuẩn bị chất vấn Chu Minh xem có quy định nào bắt buộc ghi lý do nghỉ phép không thì sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng:
“Hai người đang làm gì vậy?”
Chu Minh chưa kịp đụng vào tay cô thì đã thấy sếp Vương Hành Chi với vẻ mặt không vui rồi.
Anh vội vàng rút tay về, giả bộ cười nói:
“Tôi và trưởng phòng Duyệt đang đùa nhau thôi, sếp Vương dùng cơm chưa?”
Duyệt Vân Khởi vẫn cầm chặt con chuột, trong lòng mắng thầm: đúng là đồ nịnh hót.
Cô xoay người chào sếp:
“Chào sếp Vương.”
Vương Hành Chi chỉ đến công ty khoảng hai ba lần mỗi tuần, mà hôm nào đến thì chẳng ai đoán trước được và chỉ có thư ký Ngô biết.
Chắc hôm nay có chuyện đột xuất, anh không mặc sơ mi quần tây như thường lệ mà thay bằng hoodie và quần thể thao rộng rãi, khiến khí chất chín chắn trưởng thành ngày thường bỗng trở nên năng động như sinh viên đại học.
Nhưng nhìn giống không có nghĩa là thật. Ánh mắt lãnh đạm của Vương Hành Chi đảo qua hai người, khẽ nhíu mày rồi lạnh lùng nói:
“Công ty không cho phép yêu đương nơi công sở.”
Duyệt Vân Khởi và Chu Minh: …
Cả hai người đều thấy bị xúc phạm. Cô/anh sao có thể thích kiểu người như đối phương chứ?
“Tôi tìm trưởng phòng Chu là để nhờ anh ấy duyệt đơn xin nghỉ phép của tôi.” Duyệt Vân Khởi vội vàng phủi sạch quan hệ với Chu Minh, sợ bị hiểu lầm là dính phải thứ dơ bẩn gì.
Chu Minh sợ cô mách lẻo, liền chen vào:
“Nhưng đơn của trưởng phòng Duyệt bị thiếu lý do xin nghỉ…”
“Tôi xin nghỉ phép năm!” Duyệt Vân Khởi trực tiếp ngắt lời anh, đúng lúc có sếp ở đây, cô lên tiếng chất vấn luôn:
“Sếp Vương, tôi muốn hỏi: công ty ta có quy định rằng xin nghỉ phép năm thì phải ghi rõ lý do không ạ? Chẳng lẽ muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được, nhất định phải có việc thì mới được nghỉ sao?”
Cô thật sự bị Chu Minh làm cho buồn nôn, đến nỗi dám truy hỏi ba lần ngay trước mặt sếp. Dù sau khi nói xong, lý trí quay lại và thấy có hơi hối hận nhưng cô không cảm thấy bản thân sai.
Vương Hành Chi giãn mày ra một chút, anh trả lời ngắn gọn:
“Không yêu cầu, được phép, không cần thiết.”
Mặt Chu Minh lập tức cứng đờ nhưng là người leo lên được vị trí này, anh vẫn nhanh chóng nói:
“Sếl Vương luôn thấu hiểu nhân viên, được làm việc dưới quyền anh đúng là vinh hạnh của chúng tôi.”
Duyệt Vân Khởi: … Cô đúng là bái phục thật rồi. Chu Minh nịnh hót sao mà tự nhiên thế?
Còn nếu là cô, chắc chỉ nói khô khốc một câu “Sếp Vương đúng là người tốt” mất.
Cô học không nổi kiểu của Chu Minh, chỉ muốn nhanh chóng đến ký hợp đồng mua nhà:
“Vậy làm phiền trưởng phòng Chu duyệt quy trình giúp tôi.”
Cuối cùng, cô cũng chịu đưa chuột trả lại cho Chu Minh.
Duyệt Vân Khởi nhìn Chu Minh hoàn thành việc duyệt đơn, quay đầu lại thì thấy Vương Hành Chi đã đi khỏi. Dù sao anh cũng chỉ tiện đường đi qua nên cô cũng không bận tâm.
Sau khi quy trình phê duyệt xong, cô xách túi nhanh chóng rời đi. Chu Minh còn lầm bầm sau lưng khiến cô càng thêm bực, bước chân cũng nhanh hơn.
Tâm trạng vui vẻ vì mua nhà bị Chu Minh phá hỏng một nửa.
Cô mang giày cao gót chạy nhanh đến thang máy.
Tòa nhà này không chỉ có công ty cô, một số công ty khác không có nhà ăn nên nhân viên phải mang cơm hoặc gọi đồ ngoài. Vì vậy vào giờ ăn, thang máy luôn bị các anh shipper chiếm sạch nên muốn chen lên được là cực kỳ khó.
Không biết là do cô chạy quá nhanh, hay là Vương Hành Chi đi quá chậm, mà hai người lại chạm mặt nhau ở cửa thang máy.
“Chào sếp Vương.” Lần này Duyệt Vân Khởi chào bằng giọng vô cùng chân thành. Nếu không có anh ở đó, cô còn không biết phải mất bao nhiêu thời gian giằng co với Chu Minh nữa.
Vương Hành Chi gật đầu, hai người đứng im chờ thang máy.
“Đinh——” Thang máy mở cửa, Duyệt Vân Khởi ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại cúi xuống.
Là thang máy chuyên dụng của sếp.
Không có tiền đã đành, đến vận may cô cũng tệ nữa.
Cô ở công ty gần bốn năm, chưa từng đợi được một chiếc thang máy không bị quá tải trong vòng ba phút.
“Duyệt Vân Khởi.” Vương Hành Chi gọi cô.
Cô nghe có người gọi, theo phản xạ mà ngẩng đầu đáp luôn:
“Có mặt!”
Giọng vang to, rõ ràng.
Quê quá! Đúng là quá mất mặt!
May mà xung quanh không có đồng nghiệp nào, nếu không chắc cô sẽ phải đào hố chui xuống mất.
“Vào đi.” Vương Hành Chi không biểu cảm gì, nói.
Duyệt Vân Khởi chỉ chần chừ một giây rồi bước vào.
Đây là chiếc thang máy sạch sẽ thơm mát không phải chen chúc với người khác.
Cô rút lại câu nói mình xui xẻo ban nãy, hôm nay cô không phải đã “ké” được thang máy riêng của sếp rồi sao?
Cô chân thành nói:
“Cảm ơn sếp Vương.”
Vương Hành Chi đáp nhạt:
“Ừ.”
Vách thang máy là chất liệu inox, phản chiếu hình ảnh rất rõ. Duyệt Vân Khởi không tiện cúi đầu nghịch điện thoại, cũng chẳng có ý định bắt chuyện với sếp, chỉ nhìn chằm chằm vào con số ở góc trên bên phải: 22, 21, 20…
“Vì sao cô đột nhiên xin nghỉ phép năm lâu vậy?”
Vương Hành Chi bỗng hỏi như thể tiện miệng nói ra.