Duyệt Vân Khởi làm việc chưa đầy mười năm, mỗi năm chỉ có năm ngày nghỉ phép. Lần này cô xin nghỉ liền một lúc cả năm ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần xen giữa, như vậy cô sẽ được nghỉ bảy ngày không phải đến công ty.

Cô mỉm cười rụt rè, nói mơ hồ: “Nhà tôi có việc.”

Tuy sếp không đến mức ghen tị vì cô mua được nhà, nhưng cô rất lo nếu anh biết nhà cô gần công ty, sẽ lại gọi cô đến làm thêm giờ.

Vương Hành Chi lại hỏi: “Việc gì vậy?”

Đây chính là điểm bất tiện khi ở một mình với sếp — phải tiếp chuyện. Nhưng Duyệt Vân Khởi vẫn không muốn nói thẳng: “Việc đại sự trong đời ạ.”

Một vị sếp hiểu chuyện đáng lý nên dừng ở đây nhưng Vương Hành Chi – người luôn lạnh lùng ấy – rõ ràng không hiểu “tình người”, cũng không hiểu việc nhân viên không nói rõ là vì không muốn nói.

Anh hoàn toàn không cảm nhận được sự khó chịu của Duyệt Vân Khởi nên tiếp tục hỏi với giọng bình thản: “Cụ thể là chuyện gì? Biết đâu tôi có thể góp chút ý kiến.”

Duyệt Vân Khởi thiếu lời khuyên sao? Không, cô thiếu tiền!

Người giàu đáng ghét chẳng thể cho cô lời khuyên gì có ích cả!

Đã đến tầng một.

Duyệt Vân Khởi cảm ơn thang máy: “Tôi đã quyết định rồi, cho dù sếp có góp ý cũng không thay đổi được gì đâu ạ.”

Cô chủ động vẫy tay tạm biệt: “Tạm biệt sếp Vương, anh đi thong thả.”

Ra khỏi thang máy, Duyệt Vân Khởi liền gọi xe trên ứng dụng. Khi xe đã, cô bước nhanh tới chiếc taxi, ngồi vào ghế sau, báo mã số đuôi điện thoại, rồi bắt đầu trả lời tin nhắn của nhân viên tư vấn bất động sản: “Tôi sắp đến rồi.”

Dự án cô nhắm đến cách công ty rất gần, thật ra đi bộ còn nhanh hơn. Nhưng hôm nay cô mang đôi giày cao gót mới, gót chân đang âm ỉ, kiểm tra thử thì da ở gót chân đã trầy đến chảy máu rồi.

Cô lấy một gói khăn giấy trong túi ra, xé làm đôi, gấp lại rồi nhét vào trong giày cao gót.

Nhân viên tư vấn bất động sản đã gửi hợp đồng điện tử cho cô xem trước.

Ở trung tâm thành phố có điểm bất tiện là thường xuyên kẹt xe, Duyệt Vân Khởi đã đọc xong một lượt hợp đồng mà xe vẫn chưa đến nơi.

Còn mười phút nữa là đến giờ hẹn với nhân viên tư vấn, nhưng xe không nhúc nhích chút nào. Vốn là người rất chú trọng thời gian, cô cúi đầu chỉnh lại miếng giấy lót gót chân, nói: “Tôi hơi gấp, đoạn còn lại tôi đi bộ, phiền anh mở cửa giúp tôi.”

Cô gọi loại xe trọn gói nên tài xế vui vẻ cho cô xuống giữa đường.

Duyệt Vân Khởi đi khá nhanh nhưng khăn giấy dễ bị lệch, thỉnh thoảng cô phải cúi xuống chỉnh lại, lảo đảo mãi mới đến được nơi đúng giờ.

Nhân viên tư vấn bất động sản là một cô gái vừa mới tốt nghiệp, mặt tròn, nói chuyện nhiệt tình.

“Cô Duyệt, mời cô uống nước.” Thấy Duyệt Vân Khởi đi không thoải mái, Mục Dĩnh đặc biệt mang ra một đôi dép dùng một lần, “Cô đi cái này cho thoải mái hơn đi.”

Duyệt Vân Khởi rất ngạc nhiên: “Cảm ơn cô.”

“Phải là tôi cảm ơn cô mới đúng, cô là khách hàng đầu tiên của tôi mà.” Mục Dĩnh có vẻ ngoài dễ mến, nói chuyện rất chân thành, “Nào, chúng ta cùng xem lại hợp đồng một lần nữa.”

Dự án mà Duyệt Vân Khởi chọn thuộc loại trung – cao cấp. Những căn trên 200 mét vuông chưa kịp quảng bá đã bán hết, chỉ còn lại các căn 80 và 100 mét vuông thì rất ít người hỏi mua.

Không biết là ai tung ra câu đùa ác ý rằng căn hộ nhỏ ở đây còn không bằng phòng giúp việc của khu bên cạnh, thế là căn 80 mét vuông bán ế hoàn toàn.

Điều thu hút Duyệt Vân Khởi là chất lượng cao của căn hộ hoàn thiện. Cô có thể dọn vào ở ngay mà không cần tốn thêm phí sửa sang.

Còn chuyện diện tích nhỏ? Tám mươi mét, cô ở một mình là quá đủ rồi.

Một lần quẹt thẻ, tài khoản chỉ còn lại 2065.34 tệ.

Nhưng Duyệt Vân Khởi cô đã có nhà!

---

Dưới sự hướng dẫn của Mục Dĩnh, Duyệt Vân Khởi lại đi tham quan căn nhà mới một vòng.

Vẫn còn một vài thủ tục cần hoàn tất, dự kiến trong vòng ba ngày nữa sẽ xong, lúc đó cô có thể chính thức nhận chìa khóa căn hộ.

Duyệt Vân Khởi thực sự rất kích động. Là người đã ba năm không đăng gì lên mạng xã hội, giờ cô thật sự muốn đăng một bài chia sẻ.

Cô vắt óc suy nghĩ, cố gắng nghĩ ra một câu vừa văn vẻ vừa kín đáo để diễn tả tâm trạng lúc này.

“Từ nay về sau, không còn cô đơn một mình nữa, mà là…”

Một tiểu Duyệt hạnh phúc sắp có một bé mèo nhỏ.

Cô còn chưa gõ hết câu thì điện thoại bất ngờ rung lên, có cuộc gọi chen ngang.

Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khóc thút thít:

“Vân Vân! Mình chia tay rồi! Mình bị đá rồi! Tên khốn đó dám nói chia tay với mình, mình phải…”

Đầu bên kia líu lo một tràng, còn xen cả tiếng xì mũi và tiếng khóc.

Duyệt Vân Khởi chỉ nghe rõ được câu đầu tiên: Hướng Mộng Hạ chia tay rồi.

Hướng Mộng Hạ là bạn cùng phòng đại học của cô.

Sau khi tốt nghiệp, những người còn lại trong phòng ký túc đều tản đi khắp nơi, chỉ còn hai người họ ở lại thành phố Ngô Đồng. Khi còn đi học, họ đã rất thân thiết, mới ra trường còn từng thuê nhà sống chung một thời gian nữa.

“Cậu đang ở đâu?” Hai người quen nhau đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Duyệt Vân Khởi thấy Hướng Mộng Hạ khóc thảm đến thế, cô hơi lo lắng: “Mình đến tìm cậu.”

Hướng Mộng Hạ sụt sịt mũi: “Mình đang ở dưới nhà cậu.”

Ý cô ấy là căn hộ mà Duyệt Vân Khởi hiện tại đang thuê.

Hiện vẫn chưa đến giờ tan làm, khả năng kẹt xe không cao, Duyệt Vân Khởi đoán chừng mình có thể về đến nhà trong vòng một tiếng: “Vậy cậu chờ mình ở quán trà sữa gần cổng khu chung cư nhé?”

“Không được, mình khóc xấu quá.” Hướng Mộng Hạ lau nước mắt, “Mình muốn ngồi đây trong gió lạnh chờ cậu, để gió thổi đến khi mình tỉnh táo hẳn!”

Duyệt Vân Khởi: … Chỉ hy vọng Hướng Mộng Hạ đừng bị cảm gió.

“Được rồi, lát nữa mình sẽ đi ngang qua trung tâm thương mại, cậu có muốn ăn gì không?” Duyệt Vân Khởi định dùng đồ ăn để giúp bạn dời sự chú ý.

Nhưng lần này Hướng Mộng Hạ thực sự đau lòng: “Mình chẳng muốn ăn gì cả.”

Tuy Hướng Mộng Hạ không muốn ăn nhưng Duyệt Vân Khởi lại đói sắp xỉu rồi. Trưa nay cô chưa ăn gì, lại còn chạy đôn chạy đáo lo bao nhiêu chuyện, trụ được tới giờ toàn là nhờ vào sự hưng phấn khi mua nhà cùng với adrenaline và dopamine.

Gặp đèn xanh suốt đường, cô chỉ mất bốn mươi phút là về đến khu chung cư đang thuê hiện tại. Cô mua một phần xiên nướng và bánh bột nhỏ ở quán dưới tầng, khi đi ngang siêu thị, cô hơi do dự, rồi cuối cùng vẫn vào mua thêm hai chai bia và hai chai nước có ga.

Hai tay Duyệt Vân Khởi xách đầy đồ, bước về phía tòa nhà mình thuê trọ.

Từ xa cô đã thấy có người ngồi bên bồn hoa dưới tầng nhưng không nhìn rõ mặt.

Phải nói sao nhỉ… có vẻ như Hướng Mộng Hạ thật sự khá “thưởng thức” cái cảm giác bị gió thổi. Duyệt Vân Khởi đứng đó mà chẳng thể nhận ra mặt cô ấy nằm ở đâu giữa đám tóc rối tung bay tán loạn kia nữa.

Mãi đến khi cô bước lại gần, Hướng Mộng Hạ mới lấy tay gạt tóc ra, Duyệt Vân Khởi lúc này mới nhận ra là nước mắt đã khiến tóc cô ấy dính bết lại.

Hướng Mộng Hạ đã khóc gần một tiếng rồi, vậy mà nước mắt vẫn tuôn ra không ngừng.

Hai mắt cô ấy đã sưng vù như hạt óc chó.

Duyệt Vân Khởi thở dài… Khóc đến thảm thương thế này, cô cũng không nỡ trách móc gì nữa.

Hướng Mộng Hạ ôm lấy tay Duyệt Vân Khởi, cùng cô bạn lên tầng. Miệng thì vẫn đang chửi mắng, còn nước mắt thì ướt đẫm cả tay áo Duyệt Vân Khởi.

Leo hai tầng cầu thang về đến nhà, lúc treo áo khoác lên, Duyệt Vân Khởi mới phát hiện ra vết nước mắt đã làm ướt đẫm một mảng lớn.

Hướng Mộng Hạ rất tự giác thay dép, rồi cầm ly nước ngồi xổm trước máy lọc nước để uống. Khóc lâu vậy rồi nên cô cũng khá khát.

Nhưng vừa uống no xong, cô lại tiếp tục khóc.

Duyệt Vân Khởi trải tấm thảm yoga ra trước ghế sofa, cái bàn trà trong phòng thuê bị cô dùng làm bàn ăn. Cô ngồi tựa vào ghế sofa, khoanh chân trên thảm, vừa nhìn Hướng Mộng Hạ vừa cầm cốc nước đi tới: “Vậy cậu với bạn trai chia tay là vì chuyện gì?”

Xiên nướng đã bày lên bàn, hai chai bia cũng đã mở. Hướng Mộng Hạ – người vừa nói không muốn ăn – liền ngồi phịch xuống cạnh Duyệt Vân Khởi, tức tối cắn một miếng thịt dê nướng: “Vì anh ta ra ngoài quen người khác rồi!”

Duyệt Vân Khởi nhướn mày. Bạn trai của Hướng Mộng Hạ nhìn thì có vẻ ngoan hiền, nhưng thật ra cô chưa bao giờ thích anh ta.

Một phần là vì cảm thấy anh ta không xứng với Hướng Mộng Hạ, phần khác là vì Hướng Mộng Hạ quá si mê, mỗi lần thấy cô bạn này săn đón một tên “hình vuông” là cô đã khó chịu rồi.

“Còn có người để ý đến anh ta à?” Duyệt Vân Khởi nhấp một ngụm bia, vẻ mặt khó hiểu.

Hướng Mộng Hạ cảm thấy như mình vừa bị chửi, cô yếu ớt nhai miếng thịt trong miệng: “Tuy anh ta xấu trai thật, nhưng là người tốt.”

Duyệt Vân Khởi không hiểu nổi: “Người tốt mà đi ngoại tình?”

“Cũng không hẳn là ngoại tình.” Mắt Hướng Mộng Hạ lại đỏ lên, “Anh ta giấu mình đi xem mắt, bị mình phát hiện.”

Duyệt Vân Khởi: “…Thế mà cũng gọi là người tốt?”

Hướng Mộng Hạ nghẹn họng: “Anh ta là người con hiếu thảo, rất hiếu thảo!”

Duyệt Vân Khởi dùng bánh kẹp thịt, vừa chậm rãi ăn vừa tò mò: “Vậy tại sao là anh ta nói chia tay với cậu? Cậu phát hiện ra rồi, chẳng phải nên là cậu nói chia tay trước sao?”

Cô xưa giờ luôn khuyên chia chứ không khuyên gắn.

Hướng Mộng Hạ mím môi, đầy ấm ức: “Vì mình không muốn chia tay! Anh ta nói là bị mẹ ép đi xem mắt, không phải tự nguyện.”

“Nhưng sau khi bị mình phát hiện, anh ta lại bảo mình không hiểu cho anh ta. Mình phải hiểu kiểu gì đây? Chẳng lẽ cha mẹ mình không gây áp lực cho mình à? Tại sao mình chịu đựng được mà anh ta lại không chịu nổi? Cãi nhau xong, anh ta đột nhiên nói chia tay, còn bảo cái gì mà ‘chia tay trong hòa bình’.”

Duyệt Vân Khởi lộ vẻ mặt khó nói thành lời: “Anh ta chưa từng nói với cha mẹ về cậu sao?” Trước đây cô rất ít quan tâm đến chuyện yêu đương của bạn bè.

“Mình đã đưa anh ta về nhà rồi, nhưng cha mẹ mình không đồng ý.” Hướng Mộng Hạ uống cạn bia, rồi lại tự mở thêm một lon nước có ga, “Sau đó mình cũng không đến nhà anh ta nữa.”

Cô cứ nghĩ chỉ cần thuyết phục được cha mẹ mình là đủ, ai ngờ bạn trai lại lén đi xem mắt sau lưng cô.

Duyệt Vân Khởi ăn xong, dạ dày cũng dễ chịu hơn, cô tổng kết lại: “Vậy là anh ta vừa không có trách nhiệm vừa thiếu chính kiến, chúc mừng cậu, đã đá được một thằng rác rưởi.”

“Hu hu hu——” Hướng Mộng Hạ vừa khóc vừa sửa lời, “Là mình bị anh ta đá cơ mà!”

Thật ra Hướng Mộng Hạ cũng biết bạn trai cũ không phải người có thể gửi gắm cả đời, nhưng lý trí tỉnh táo, không có nghĩa là có thể lập tức rút lại tất cả tình cảm.

“Mình với anh ta đã bên nhau hai năm, rõ ràng là anh ta theo đuổi mình trước, vậy mà giờ lại nói mình như điên vậy đó? Lúc yêu thì bảo mình đáng yêu, không yêu nữa thì bảo mình thần kinh, thật nực cười…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play