Cô hy vọng thư ký Ngô sẽ nói là không phải, như vậy thì cô có thể vui vẻ mà chuẩn bị chuyển nhà rồi.
Ngô Tẫn không ngờ cô lại biết chuyện: “Là vì cô đấy.”
Trời sập xuống đầu Duyệt Vân Khởi.
Chỉ là một cái nút tim nho nhỏ thôi mà… Cô xụ mặt hỏi: “Tâm trạng sếp tệ đến mức đó à? Có tệ đến mức muốn sa thải tôi không?”
Ngô Tẫn nghe xong câu này thì sững người trong chốc lát, rồi hỏi thẳng: “Cô làm sao mà biết được là anh ấy định sa thải cô?”
Chết tiệt! Vương Hành Chi thật sự muốn sa thải cô sao?!
Duyệt Vân Khởi buồn bã ngồi thụp xuống: “Tôi đoán thôi.”
Ngô Tẫn im lặng. Hóa ra chỉ là đoán trúng…
Duyệt Vân Khởi vẫn muốn tranh thủ cho mình một cơ hội: “Thư ký Ngô, tôi thật sự rất trân trọng công việc này, anh thấy tôi nên làm gì để sếp đổi ý?”
Ngô Tẫn cầm điện thoại bước xa ra hơn để đảm bảo Vương Hành Chi không nghe thấy: “Chỉ cần làm anh ấy vui là được.”
Duyệt Vân Khởi cảm thấy thư ký Ngô đang làm khó cô. Công việc của cô chỉ phát huy tác dụng trong một vài thời điểm nhất định, chẳng lẽ bây giờ bắt cô xông vào bộ phận Nghiên cứu và phát triển rồi dùng mười phút tạo ra sản phẩm mới, sau đó tổ chức luôn buổi họp báo siêu hoàn hảo sao?
Nhưng cô cũng biết thư ký Ngô nói không sai, chỉ cần khiến sếp vui lên thì tình hình sẽ xoay chuyển. Có điều, câu đó nghe cứ “giả dối, sáo rỗng, cao xa” sao ấy, cô hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu: “Tôi hiểu rồi, thư ký Ngô, để tôi nghĩ thêm… cảm ơn anh, tạm biệt.”
Cúp máy xong, Duyệt Vân Khởi lại vào vòng bạn bè của Vương Hành Chi, nhìn chằm chằm vào cái tim đỏ bé xíu bên dưới, thật sự cô rất muốn bấm bỏ thích.
Coi như là một giấc mơ đi… Cô vốn dĩ chưa từng bấm thích mà…
“Vân Vân, cậu gọi điện xong chưa?” Hướng Mộng Hạ kéo cánh cửa trượt ra, “Xong rồi thì mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Giấc mơ tan rồi.
Duyệt Vân Khởi dụi mắt, trái tim đỏ rực cùng với trái tim tan vỡ trên bài viết kia vẫn còn đó, đỏ đến chói mắt.
Cô quay đầu lại, lại thấy đôi mắt đỏ hoe của Hướng Mộng Hạ.
Duyệt Vân Khởi bất lực hét lên: “Mình ghét màu đỏ!”
Hướng Mộng Hạ chẳng hiểu mô tê gì: “Màu đỏ sáng lắm mà, cậu mặc màu đỏ trông rất đẹp, làm da cậu trắng hẳn ra.”
“Rầm” một tiếng, cửa trượt đóng lại.
Từ lúc bắt đầu yêu đương, Hướng Mộng Hạ đã chuyển ra ở chung với bạn trai. Nhưng chiều nay, bị bạn trai, à không, là bị “bạn trai cũ” chọc giận mà bỏ đi, lăn lộn tới giờ, cô chẳng muốn quay về nữa, định tá túc nhà Duyệt Vân Khởi một đêm rồi mai quay lại đuổi tên kia ra khỏi nhà.
Đúng vậy, tiền thuê nhà là Hướng Mộng Hạ trả cho cả hai người.
Cô ôm điện thoại, nhắn tin cho tên kia:
“Dọn hết đồ của anh đi, chìa khóa để dưới tấm thảm trước cửa. Mai tôi về, hy vọng nhà đã sạch sẽ.”
“Hạ Hạ à…”
Hướng Mộng Hạ không thèm mở tin nhắn của hắn ra, cô nhẫn tâm chặn luôn.
“Vân Vân, lần này mình sẽ không quay lại níu kéo nữa.” Hướng Mộng Hạ trở mình trên giường, nghẹn ngào nói, “Mối quan hệ này đã tiêu hao quá nhiều sức lực của mình rồi.”
Duyệt Vân Khởi hờ hững đáp “ừ ừ” hai tiếng rồi tập trung ngồi xổm trên đất thu dọn quần áo của mình, tay cô không ngừng động, trong đầu còn đang nghĩ làm sao để xoay chuyển ấn tượng của sếp về mình.
Không nghĩ ra!
Hay là nghỉ việc luôn? Mình đã làm ở công ty này bốn năm, nếu nghỉ chắc cũng được nhận gần mười vạn nhỉ?
Duyệt Vân Khởi vỗ Hướng Mộng Hạ một cái: “Nhích vô trong một chút.”
Thấy bạn mình lại bắt đầu khóc, Duyệt Vân Khởi ném cho cô ấy một gói khăn giấy: “Ngồi khóc thôi, đừng làm bẩn gối với chăn của mình.”
Hướng Mộng Hạ: “…Vân Vân, cậu nhất thiết phải lạnh lùng thế à? Lần này mình không quay lại ăn cỏ đâu, không nên được khen ngợi một chút sao?”
Duyệt Vân Khởi cầm gói khăn giấy khác ngồi xuống cạnh Hướng Mộng Hạ: “Mình khóc cùng cậu.”
Hướng Mộng Hạ: ???
Duyệt Vân Khởi: “Cậu khóc vì mối tình chó má đã mất, còn mình khóc vì công việc tốt đẹp sắp tiêu đời.”
Duyệt Vân Khởi nói khóc là khóc thật, khiến Hướng Mộng Hạ ngạc nhiên vì tốc độ chuyển cảm xúc của cô: “Vân Vân, cậu mà đi đóng cảnh khóc thì mình chấm cậu 100 điểm.”
Hướng Mộng Hạ nhường chỗ cho bạn: “Cậu định nghỉ việc thật à?”
“Tự nghỉ việc thì không có tiền đền bù nhỉ?” Duyệt Vân Khởi lau nước mắt, “Chắc mình sẽ chờ sếp sa thải.”
Công việc của Hướng Mộng Hạ rất ổn định, cô chưa từng đổi việc từ lúc tốt nghiệp nên cũng không rành chuyện này lắm: “Bị sa thải như vậy thì có bồi thường à? N+1 hả?”
Duyệt Vân Khởi: …Không lẽ là không có?
Cô hoảng hốt run tay rút điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm trên trình duyệt:
“Bị sa thải vì lỡ bấm thích bài thất tình của sếp, còn được nhận N+1 không?”
Không ngờ chẳng ai từng gặp chuyện như vậy, thế là cô đành đăng bài hỏi.
Tuy nhận được một tràng “hahahahaha” nhưng cũng có người nghiêm túc trả lời.
Câu trả lời được nhiều lượt thích nhất:
“Có thể, thậm chí có thể yêu cầu 2N. Nhưng với tình huống của chủ thớt, khả năng cao sẽ phải trải qua thời gian dài hòa giải lao động. Chúc may mắn.”
Nếu chưa mua nhà thì cô còn có thể đợi.
Nhưng mà cô vừa mới mua nhà! Tiền trả góp tháng sau còn chưa thấy đâu… cô… cô không thể bị sa thải được!
Vậy thì cô chỉ còn một con đường duy nhất: dỗ cho sếp vui vẻ, khiến sếp thay đổi cái nhìn về cô!
“Không được, mình không thể ngồi chờ chết.” Duyệt Vân Khởi lau nước mắt, cô xuống giường, chạy ra phòng khách lấy laptop.
Hướng Mộng Hạ sợ Duyệt Vân Khởi nghĩ quẩn nên vội vàng đi theo, kết quả, cô thấy bạn mình đang ngồi xếp bằng trên thảm yoga, ôm máy tính gõ bàn phím với vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu đang làm gì vậy?”
Duyệt Vân Khởi không ngẩng đầu: “Làm PPT.”
Hướng Mộng Hạ: “…PPT gì?”
Duyệt Vân Khởi: “Hướng dẫn tự cứu của Duyệt Vân Khởi.”
Hướng Mộng Hạ ngủ lúc hơn một giờ sáng, lúc cô ngủ, đèn phòng khách vẫn còn sáng.
Khi chuông báo thức vang lên, cả hai đều bị đánh thức.
Hôm qua quá hỗn loạn, Duyệt Vân Khởi quên tắt báo thức điện thoại nhưng sau khi tắt đi rồi cô lại không ngủ lại được.
Thế là Duyệt Vân Khởi dứt khoát dậy, đi ra phòng khách thu dọn hành lý, Hướng Mộng Hạ lầm bầm một câu: “Thật là nhiều năng lượng ha.” Rồi trở mình ngủ tiếp.
Đợi đến khi Hướng Mộng Hạ ngáp dài bước ra khỏi phòng ngủ, phòng khách đã được dọn dẹp gần xong. Phòng khách vốn sạch sẽ ấm cúng tối qua giờ chất đầy mấy cái thùng giấy, những món đồ trang trí dễ thương trên kệ và ghế sofa đều biến mất.
Duyệt Vân Khởi nghe tiếng động: “Trong tủ lạnh có bánh mì với sữa, tự lấy mà ăn nha.”
“Buổi sáng ăn đồ lạnh uống đồ lạnh à? Cậu không sợ đau dạ dày sao?” Miệng thì nói vậy nhưng Hướng Mộng Hạ vẫn thành thật đến tủ lạnh kiếm đồ ăn.
Duyệt Vân Khởi kéo băng keo dán chặt thùng giấy trước mặt, chẳng buồn để tâm tới lời than vãn của Hướng Mộng Hạ mà chỉ hỏi: “Cậu cũng xin nghỉ rồi à?”
Chứ không thì giờ này lẽ ra cô ấy phải đi làm rồi mới đúng.
Hướng Mộng Hạ nằm ườn trên sofa, lấy túi đá từ tủ lạnh ra rồi dùng khăn rửa mặt bọc lại để chườm mắt: “Mặt mũi thế này sao mà mình đi làm được, người ta sẽ cười cho mất.”
Duyệt Vân Khởi hỏi: “Cậu xin nghỉ mấy ngày?”
“Ba ngày.” Hướng Mộng Hạ chườm sang mắt bên kia, “Sao? Muốn mình giúp cậu dọn nhà à?”
“Dù sao cậu cũng đang rảnh, giúp không?” Sáng nay Duyệt Vân Khởi nhận được tin nhắn của Mục Dĩnh, nói thủ tục làm rất thuận lợi, sáng mai là có thể lấy được chìa khóa nhà mới rồi.
Mục Dĩnh còn nói hôm nay sẽ giúp liên hệ với người dọn vệ sinh hợp tác với phía bất động sản.
Phải nói là khu chung cư trung – cao cấp này ngoài giá tiền ra thì đúng là không có khuyết điểm nào cả.
Duyệt Vân Khởi tính tối nay sẽ thu dọn hết đồ đạc, mai gọi xe tải là có thể chuyển đi.
Có Hướng Mộng Hạ giúp, chắc một ngày là xong.
“Được thôi.” Hướng Mộng Hạ cười hí hửng, “Mình đến khai trương nhà mới cho cậu.”
Cô ném túi đá đã tan chảy một nửa vào thùng rác: “À đúng rồi, PPT của cậu viết tới đâu rồi?”
“Mình có ý tưởng sơ bộ rồi.” Duyệt Vân Khởi không muốn nói chi tiết, giọng cô thản nhiên, “Còn cụ thể thì phải xem phản ứng cảm xúc của sếp Vương trong quá trình thực hiện.”
Hướng Mộng Hạ: “…Câu này nghe kỹ thì hơi mờ ám nha. Người biết thì hiểu cậu muốn cải thiện ấn tượng với sếp, người không biết còn tưởng cậu tính làm gì sếp ấy… ái da!”
Duyệt Vân Khởi ném cho cô bạn một con búp bê, ngăn lại mấy lời nói bậy: “Hướng Mộng Hạ!”
“Được được được.” Hướng Mộng Hạ làm động tác kéo khóa miệng, không nói nữa.
Ăn uống xong, Hướng Mộng Hạ xắn tay áo bắt đầu giúp Duyệt Vân Khởi thu dọn quần áo. Nhưng mới được nửa chừng, điện thoại cô đã liên tục đổ chuông.
Là bạn trai cũ gọi đến.
Tối qua cô chỉ chặn anh ta trên WeChat, quên chưa chặn cả số điện thoại.
Bị ánh mắt chất vấn của Duyệt Vân Khởi nhìn chằm chằm, Hướng Mộng Hạ – người đã hạ quyết tâm không quay đầu lại, bật loa ngoài.
“Hạ Hạ, khi nào em về?”
“Anh đã dọn đồ chưa? Đợi lúc anh và đồ đạc của anh đều cút khỏi đó rồi, tự nhiên tôi sẽ về.” Hướng Mộng Hạ lạnh lùng nói.
“Anh tìm nhà cũng cần thời gian mà, Hạ Hạ, em đừng vô lý như vậy.”
Hướng Mộng Hạ tức đến bật cười: “Tôi vô lý? Hôm qua là anh đòi chia tay, sao hả? Muốn chia tay nhưng không chia nhà à?”
Đầu dây bên kia nghẹn lời một lúc rồi bắt đầu giở trò: “Trước khi tìm được chỗ ở, anh sẽ không dọn đi đâu cả. Nếu em muốn dọn, thì tự đến mà lấy đồ của mình về.”
Nói xong liền cúp máy.
Ban đầu Hướng Mộng Hạ còn thấy đau lòng vì bị chia tay, nhưng nghe xong những lời của tên cặn bã này, tất cả nỗi buồn trong cô đều biến thành lửa giận!
“Anh ta là cái giống gì vậy? Sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Tiền thuê nhà là mình trả cơ mà!”
“Vậy cậu định làm sao?” Duyệt Vân Khởi hỏi, “Chuyển nhà hay là đuổi anh ta đi?”
Thật ra Duyệt Vân Khởi nghiêng về phương án Hướng Mộng Hạ nên chuyển nhà. Căn hộ cô ấy đang thuê gần công ty của tên bạn trai cũ kia hơn, ngày xưa cô ấy thuê ở đó, cũng chỉ vì nhường nhịn tên đàn ông ấy.
“Chuyển nhà thì thấy chưa đủ hả giận.” Thật ra Hướng Mộng Hạ là người bản địa, cô hoàn toàn có thể tạm thời về nhà cha mẹ ở. “Không chuyển thì cảm thấy thật kinh tởm khi cứ phải dây dưa với loại người này.”
Duyệt Vân Khởi nói: “Vậy thì… trả nhà luôn đi, cậu dọn hết đồ của mình ra, còn lại thì để chủ nhà giải quyết với anh ta.”
Cho dù tên kia có ký hợp đồng lại với chủ nhà, thì tám chín phần mười là chủ nhà sẽ thu tiền nhà của anh ta, nói chung là anh ta chẳng chiếm được lợi gì đâu.