Ngụy Nhược Cẩn ngồi xổm xuống, tay thoăn thoắt ngắt từng mầm non, vừa làm vừa nói cười:
“Suốt ngày quanh quẩn chuyện dân sinh, ta cũng cần thả lỏng một chút. Nhân tiện hái thuốc, coi như điều dưỡng tinh thần. Mau lại đây, ngắt ít mầm non, trở về ta làm cho các ngươi vài món ngon.”
Loại rau dại này, chốn thôn quê thường gọi là khúc thảo. Khi còn nhỏ, hắn lại ngốc nghếch mà gọi là nhu thu, một mực cho rằng chỉ mùa thu mới có thể hái, đem giã nhuyễn trộn với bột, làm thành bánh nhỏ, áp chảo vàng ruộm hai mặt, hương vị giòn thơm, ăn mãi chẳng ngán.
Ấy là ký ức ấu thơ ngọt ngào, tiếc rằng về sau rất ít khi còn được thưởng thức. Kỳ thực loại cỏ dại này sinh trưởng quanh năm, lại có thể dùng làm thuốc.
“Bánh bao trộn loại rau này, ăn rất ngon. Chỉ là, nếu đem xào hay nấu canh… hương vị lại khó mà nói rõ.” Ngụy Nhược Cẩn cười bảo.
Thang Mặc nghe thế, im lặng đi tới, cùng hắn hái chồi non. Từ khi vào vương phủ, những món ăn hắn được nếm xác thực tinh xảo, phong phú, hương vị độc đáo. Thế nhưng càng lúc càng cảm thấy, sư phụ lần này đúng là vì thả lỏng mà tới. Trong ấn tượng của hắn, công tử thế gia phần lớn tiêu khiển ở tửu quán, thanh lâu, chỉ có sư phụ lại một mình vào núi sâu rừng rậm, quả thật hiếm thấy.
“Sư phụ, chi bằng trước tìm chỗ nghỉ chân.” Thang Mặc ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời còn sáng, nhưng chờ thu xếp đâu vào đấy, e rằng đã sẩm tối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT