Edit lại từ đầu nha
Ngụy Nhược Cẩn bị người hạ dược rồi đưa thẳng vào vương phủ. Hôn sự này nói ra thì có thể xem là danh chính ngôn thuận.Vương gia không được sủng ái, đất phong ở tận Tây Bắc, ngay cả tấu lên Hoàng đế cũng được chuẩn, coi như danh chính ngôn thuận.
Nhưng mà… không ai nói với hắn rằng Tây Bắc lại xa đến thế, lại hoang vu đến thế. Muốn tiền không có tiền, cần lương chẳng có lương, ngay cả binh lính cũng chẳng thấy bóng dáng. Hằng năm còn phải đối phó với lũ thảo khấu ngoài biên cương, đúng là khiến người ta muốn ngất xỉu.
Nếu không phải Vương gia kia nhìn thế nào cũng thấy không tệ, Ngụy Nhược Cẩn sớm đã bỏ đi. Nhưng giờ đã vào cửa, chỉ đành nhịn xuống, vắt hết óc nghĩ cách trồng trọt, tích trữ lương thực, kiếm thêm chút bạc nuôi sống cả phủ.
Chỉ là… hình như hơi quá tay một chút lương thực trồng hơi nhiều, vũ khí tự chế có phần sắc bén, vậy mà lại… vô tình đánh lui hơn phân nửa đám thảo khấu nơi thảo nguyên.
Vấn đề duy nhất là... Vương gia này tiêu tiền quá mức kinh người.
Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy mình có hơi chịu không nổi nữa, bắt đầu… nghĩ đến chuyện đổi Vương gia khác.
Lận Hành (nhướng mày): “Ngươi muốn đổi Vương gia?”
Ngụy Nhược Cẩn (thở dốc): “…Không dám.”
Lận Hành (nhẹ giọng): “Tốt nhất là như vậy.”