Ngụy Nhược Cẩn đem mấy đầu mầm gừng đặt ở nơi khô ráo thoáng gió. Gừng vốn ưa ấm, chịu lạnh kém, giờ gieo xuống e rằng cũng chỉ đủ sức nảy mầm. Càng về sau thời tiết càng lạnh, chỉ sợ đến mùa đông liền đông chết mất.
Hắn âm thầm nghĩ: hay là nên dựng một gian nhà nhỏ? Nhưng ý niệm chỉ thoáng qua, dù sao hắn cũng chẳng rành chuyện dựng nhà ấm. Thôi thì đợi đến khi thật rét hẵng dời gừng vào trong viện, trong phòng lại có bếp than tổ ong, hẳn ấm áp hơn chút.
Thang Mặc thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mấy nhánh mầm kia mà than thở, không khỏi nghi hoặc hỏi:
“Sư phụ, chẳng lẽ trong đó có vấn đề gì?”
Ngụy Nhược Cẩn ngẩng mắt, thản nhiên đáp:
“Có chứ. Gừng có thể tính là vị thuốc chống lạnh đơn giản nhất, nấu một nồi canh gừng lớn là có thể xua hàn khí. Mùa đông sắp tới rồi, ngoài thành còn có vô số lưu dân kéo về, đến lúc ấy mới thật sự phiền toái.”
Trần Hàng nghe vậy, chau mày, giọng nhỏ dần:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play