Việc phát cháo của Thích Ngọc kết thúc không mấy suôn sẻ. Dù đã thông báo trước cho những người xếp hàng phía sau rằng không cần chờ đợi nữa, thế nhưng đến khi nồi cháo cạn đáy, dòng người chờ nhận cháo vẫn không hề thuyên giảm.

Cảm xúc của đám nạn dân so với lúc ban đầu đã trở nên kích động hơn rất nhiều. Nhìn thấy đám đông bắt đầu xao động, cuối cùng Thích Ngọc đành phải phân phát toàn bộ những vật dụng mang theo trên xe ngựa, mới có thể thoát thân mà rời đi.

Lên xe ngựa, Thu Dung vội vàng kéo tay Thích Ngọc kiểm tra: “Phu nhân, ngài không sao chứ?”

Thích Ngọc khẽ lắc đầu.

Các hạ nhân đã bảo vệ nàng rất chu đáo, bản thân nàng không hề bị thương tổn gì. Tuy nhiên, trong lòng nàng thầm suy tư, việc phát cháo lần này nên dừng lại là đúng đắn. Chỉ dựa vào sức lực nhỏ bé của bọn họ, chẳng qua cũng chỉ như muối bỏ biển. Muốn thực sự trấn an những nạn dân này, rốt cuộc vẫn phải trông chờ vào triều đình.

Huống hồ, nếu lòng tốt quá mức, dẫn đến nạn dân khắp nơi kéo về tụ tập, đối với trấn Tùng Phong mà nói, cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Thu Dung chợt phát hiện trên tay Thích Ngọc có một vết xước nhỏ, lập tức nhíu mày lo lắng: “Phu nhân, ngài bị thương rồi!”

Vết thương ấy không quá rõ ràng, có lẽ là bị cành cây hay vật gì đó cứa phải. Thích Ngọc không để tâm lắm, đáp: “Không đáng ngại.”

Thế nhưng, Thu Dung xưa nay luôn trấn tĩnh, lúc này trên mặt lại lộ ra chút giận dữ: “Là kẻ nào chứ? Chúng ta một lòng giúp đỡ họ, vậy mà giờ lại thành ra thế này.”

Trong lòng Thích Ngọc mơ hồ cảm thấy bất an, chỉ mong có thể nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Hôm nay nàng ra ngoài không ngồi kiệu ấm, mà những vật dụng sưởi ấm trong xe ngựa cũng đã phân phát hết cho người khác. Vì thế, lúc này nàng lạnh đến run người, môi và đầu ngón tay đều mang một sắc xanh tím nhàn nhạt.

Thu Dung cũng nhận ra điều đó. Nàng cố nắm lấy tay Thích Ngọc, nhưng phát hiện tay mình cũng không khá hơn là bao.

Hôm nay thật không nên đến đây!

Nàng vừa nghĩ vừa thúc giục mã phu bên ngoài: “Còn bao xa nữa? Có thể đi nhanh hơn được không?”

“Thu Dung cô nương, không phải ta không muốn đi nhanh, nhưng con đường này trơn trượt, nếu đi quá nhanh…”

Như thể cố tình đối nghịch với nàng, mã phu còn chưa nói hết câu, đã phát ra một tiếng “Hu” đầy gấp gáp, vội vàng kéo dây cương dừng xe lại.

Trong xe, Thích Ngọc và Thu Dung bất ngờ không kịp đề phòng, thân mình đổ nhào về phía trước. Thích Ngọc một tay được Thu Dung đỡ lấy, tay còn lại vội bám vào vách xe bên cạnh, mới khó khăn giữ được thăng bằng.

“Chuyện gì vậy…”

Thu Dung đang định lên tiếng trách cứ, giọng nói mang theo cơn giận vừa thốt ra ba chữ, đã bị một bàn tay lạnh lẽo chặn lại.

Thích Ngọc nhận ra tình hình bên ngoài có điều bất thường. Quả nhiên, ngay sau đó, một giọng nam thô lỗ vang lên: “Các huynh đệ! Bắt hai nữ nhân trên xe ngựa kia lại! Những kẻ còn lại, không để một ai sống sót!”

Cả hai lập tức ý thức được, bọn họ đã gặp phải bọn cướp!

Ở vùng đất gần kinh thành, chưa từng có đám cướp nào to gan lớn mật đến thế. Sắc mặt Thu Dung thoáng chốc trắng bệch, nàng vội đứng chắn trước rèm xe, bảo vệ Thích Ngọc phía sau.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, dù có liều mạng, nàng cũng phải bảo vệ phu nhân được chu toàn.

Người vừa lên tiếng bên ngoài là một nam nhân râu rậm. Hắn cũng là nạn dân, nhưng so với những người gầy gò trơ xương khác, đám người này rõ ràng vạm vỡ hơn nhiều.

Bọn chúng có thể trốn thoát đến kinh thành, đều dựa vào sự tàn nhẫn. Dựa vào trộm cắp, cướp bóc.

Dù sao cũng chỉ là nạn dân, chết đi một hai người, sẽ không ai để tâm.

Chúng đã để ý đến Thích Ngọc từ lâu, đoán rằng nàng là người thuộc gia đình phú quý trong kinh thành, chắc chắn có thể đòi được một khoản tiền chuộc lớn. Nữ nhân này lại ăn mặc như phụ nhân, những gia đình giàu có vì giữ thể diện thường không dám báo quan.

Ánh mắt đám thổ phỉ lóe lên vẻ hào hứng.

Chỉ cần làm được vụ này, chúng sẽ không phải sống kiếp nạn dân nữa.

“Lớn mật! Các ngươi có biết đây là xe ngựa của ai không mà dám cướp bóc?”

“Ta lười quản ngươi là ai! Lên hết cho lão tử!”

Tiếng đao kiếm va chạm chói tai vang lên bên ngoài. Chỉ trong chốc lát, mùi máu tanh nồng nặc đã theo gió tràn vào trong xe. Lúc này, nỗi sợ hãi thậm chí lấn át cả cảm giác buồn nôn của Thích Ngọc trước mùi máu.

Nàng không dám cử động. Mỗi tiếng kêu thảm thiết truyền đến, tay nàng đều run rẩy theo.

Nhưng rất nhanh, nàng buộc mình phải trấn tĩnh lại. Nàng biết mình đã rời tửu lâu trước nhóm người của Tề gia một bước. Nếu có thể chờ được họ đuổi theo từ phía sau, có lẽ sẽ có cơ hội. Chỉ là không biết đối phương có bao nhiêu người, và phía mình có thể cầm cự được bao lâu.

Không còn thời gian để sợ hãi, nàng hé rèm xe, nhìn ra tình hình bên ngoài.

Ngay khi rèm xe vừa được kéo lên, một dòng máu tươi phun thẳng tới, bắn cả lên y phục của nàng.

Nhìn thấy thi thể với đôi mắt trợn trừng ngã xuống trước mặt, trái tim Thích Ngọc như ngừng đập.

“Phu nhân!” Người lên tiếng là hộ vệ dẫn đầu. Chỉ thấy hắn một cước đá thi thể sang một bên, “Chúng ta sẽ mở đường cho ngài, ngài mau rời đi đi!”

Thích Ngọc liếc nhìn tình hình xung quanh. Đám cướp đang giao chiến kịch liệt với các hộ vệ của Tề gia, nhưng vì số người nàng mang theo không nhiều, rõ ràng bên mình đang rơi vào thế yếu.

Mã phu đánh xe từ lâu đã không còn thấy bóng dáng.

May thay, Thích Ngọc biết cách điều khiển xe ngựa. Nàng chỉ do dự một chút, rồi lập tức với lấy dây cương: “Hạ hộ vệ, đa tạ.”

Các hộ vệ đều được huấn luyện bài bản, rất nhanh đã theo chỉ huy đẩy đám cướp về hai bên con đường. Nhìn thấy giữa đường dần lộ ra một lối đi, Thích Ngọc không chần chừ thêm, lập tức thúc ngựa phóng đi.

Lần này là chạy trốn, xe ngựa lao đi rất nhanh. Tiếng gào “Đừng để chúng chạy thoát” dần bị bỏ lại phía sau, nhưng Thích Ngọc không dám chậm trễ, vẫn tiếp tục quất roi, chỉ mong rời xa nơi này càng nhanh càng tốt.

Kinh nghiệm đánh xe của nàng đã từ nhiều năm trước. Khi xe ngựa bắt đầu chuyển động, nàng mới hiểu lời mã phu nói về việc không thể đi nhanh có ý gì. Đường núi gập ghềnh, mặt đất lại phủ đầy tuyết đọng. Nhiều lần, nàng suýt không thể giữ được phương hướng.

Cuối cùng, khi xe ngựa lại nghiêng về một phía, Thích Ngọc không thể kéo lại được nữa. Mắt thấy xe ngựa sắp lật nhào xuống sườn dốc, nàng chỉ sửng sốt trong khoảnh khắc, rồi lập tức hét lên: “Thu Dung, nhảy xuống!”

Thu Dung không chút do dự, lập tức nhảy theo Thích Ngọc.

Do ở trên sườn dốc, xe ngựa lăn xuống dưới, cả hai cũng không thể kiểm soát mà lăn theo. Tuyết mềm giảm bớt phần nào lực va chạm, nhưng việc lăn tròn liên tục vẫn khiến Thích Ngọc cảm thấy ngũ tạng lục phủ như bị xáo trộn. Đến khi nàng phát hiện dưới mình là một thân cây, nàng theo bản năng bảo vệ Thu Dung, đồng thời vội vàng điều chỉnh phương hướng, tránh đầu va chạm, nhưng eo nàng lại đập mạnh vào thân cây.

Đau! Nàng đau đến mức trước mắt tối sầm lại, chỉ biết thở hổn hển.

“Phu nhân!”

Nghe tiếng gọi, khung cảnh mơ hồ trước mắt Thích Ngọc dần trở nên rõ ràng. Thu Dung lúc này vô cùng chật vật, quỳ bên cạnh nàng: “Sao ngài lại che chắn cho nô tỳ chứ?” Nàng nói một câu, nước mắt đã trào ra, “Phải là nô tỳ bảo vệ ngài mới đúng!”

Thích Ngọc nắm lấy tay nàng: “Thu Dung tốt, giờ không phải lúc nói những lời này.” Nàng ngẩng đầu nhìn lên trên. Hai người đã lăn khá xa, nhưng dấu vết để lại quá rõ ràng. Chưa chắc đám cướp kia sẽ không đuổi theo.

“Chúng ta phải tìm nơi khác trốn.”

Thu Dung lau nước mắt, vội vàng đỡ nàng đứng dậy.

Nhưng Thích Ngọc vừa đứng lên, lập tức vì cơn đau ở eo mà quỵ xuống.

“Phu nhân!”

Thích Ngọc đau đến mức răng run lập cập, lần này dù muốn nói không sao cũng không thốt nên lời. Thu Dung biết nàng bị như vậy là do vừa va vào cây, vừa tự trách vừa đau lòng, mắt lại đỏ hoe.

Thích Ngọc vốn định bảo nàng đi trước, nhưng thấy dáng vẻ của nàng, biết có nói cũng vô ích. Nàng không thể cử động, đang nghĩ cách xử lý thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói.

“Phu nhân?”

Cả hai đồng thời quay đầu. Người đứng đó là một đôi nam nữ. Nam nhân lên tiếng, Thích Ngọc cảm thấy có chút quen mắt. Suy nghĩ một chút, nàng nhớ ra, đây chính là nam tử nàng từng gặp ở Vân Tú Phường.

“Ngài bị làm sao vậy?”

Phương Thượng đang cùng muội muội trên đường về nhà thì nghe thấy động tĩnh bên này, liền chạy đến. Thấy tình cảnh này, hắn theo bản năng muốn tiến lại xem xét, nhưng nhận ra không ổn, liền dừng bước, giữ khoảng cách nói chuyện với hai người.

Thu Dung cũng nhận ra hắn, liền muốn giải thích: “Công tử, xe ngựa của chúng ta…”

Nàng chưa kịp giải thích xong, phía trên đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, khiến sắc mặt cả hai thay đổi.

Phương Thượng cũng ngẩng đầu nhìn lên, ý thức được điều gì, không để ý nhiều nữa, vội tiến tới: “Trước tiên đừng nói nhiều, ta đưa hai người rời khỏi đây. Phu nhân, ngài bị thương sao?”

Thích Ngọc gật đầu.

“Nếu ngài không chê, để ta cõng ngài. Ta quen đường này, biết phải đi thế nào.”

Thích Ngọc nhớ lại cảm giác khi gặp hắn lần trước. Hắn có một gương mặt thiện lành, như lúc này, trong mắt chỉ có sự khẩn thiết và lo lắng, khiến người khác dễ dàng tin tưởng.

Thích Ngọc cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng.

“Làm phiền công tử.” Nàng quả thực không thể tự mình di chuyển.

Phương Thượng vội ngồi xổm xuống, đồng thời ra hiệu cho cô nương bên cạnh: “Trân Trân, lại đây giúp chút đi!”

Phương Trân tuy không biết đây là ai, nhưng nghe lời ca ca, vẫn tiến đến, cùng Thu Dung đỡ Thích Ngọc lên lưng Phương Thượng.

“Ca, để muội dẫn đường!”

Bọn họ thường xuyên qua lại những nơi này, tự nhiên biết rõ một số lối nhỏ. Cả nhóm không dám chậm trễ, vội vàng rời khỏi nơi đó.

*

Phương Trân không chút do dự dẫn hai người về nhà mình. Thực tế, trong thời tiết giá rét thế này, cũng không có nơi nào tốt hơn để đi.

Ngôi nhà tuy nhỏ và cũ kỹ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Phương Thượng đặt Thích Ngọc xuống giường.

“Công tử, thật sự đa tạ.” Trên đường đi, Thích Ngọc đã nghe thấy tiếng thở ngày càng dồn dập của Phương Thượng. Cõng một người đi trên đường tuyết lâu như vậy tuyệt đối không phải việc nhẹ nhàng.

Nàng không giỏi nói lời cảm tạ, nhưng lúc này trong lòng thực sự tràn đầy cảm kích.

Thu Dung thì nói rất nhiều lời cảm ơn, còn hứa sẽ quay lại hậu tạ.

Phương Thượng âm thầm điều chỉnh hơi thở vài lần, đợi nhịp thở ổn định mới lên tiếng: “Hai vị không cần khách khí. Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, ta làm không phải vì tạ lễ. Huống hồ, phu nhân từng có ân với ta. Ta sẽ nhanh chóng đi thông báo cho người nhà các vị.”

“Trân Trân, mau nhóm lửa!”

Tiểu cô nương nghe nói sẽ có thưởng, vui vẻ đáp lời rồi đi làm ngay.

Đến lúc này, Thích Ngọc mới thực sự trấn tĩnh lại.

Hoàn cảnh nơi đây không thể nói là tốt, lạnh lẽo và ẩm ướt, nhưng giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy may mắn vì còn sống sót sau tai họa.

Không biết các hộ vệ kia thế nào rồi. Nghĩ đến cảnh tượng máu me lúc đó, trong lòng nàng lại cuộn lên từng đợt khó chịu. Chỉ có thể hy vọng quan binh nhanh chóng đến bắt người.

Tề Văn Cẩm hẳn sẽ sớm nhận được tin.

Thích Ngọc thở ra một hơi, hy vọng phu quân có thể trấn an tốt cho Chiêu nhi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play