Thời gian Thích Ngọc lưu lại tại Phương gia hóa ra lại dài hơn so với những gì nàng từng tưởng tượng.
Thật không may, các nàng đến đây đúng vào thời điểm tuyết lớn phong tỏa núi rừng. Dân chúng trong thôn không thể ra ngoài, người bên ngoài cũng không thể vào, tin tức thì hoàn toàn bị gián đoạn.
“Phu nhân.”
Nghe thấy tiếng gọi, Thích Ngọc đang ngồi bên đống lửa ngẩng đầu nhìn qua. Đập vào mắt nàng là gương mặt đầy vẻ áy náy của Phương Thượng.
“Phương công tử.” Chỉ cần nhìn biểu cảm của hắn, Thích Ngọc đã đoán được rằng việc rời thôn vẫn chưa có chút tin tức nào.
Phương Thượng đứng ở ngoài cửa, không bước vào. Mấy ngày nay đều như vậy, phần lớn thời gian giao lưu với Thích Ngọc là do Phương Trân đảm nhận. Nếu hắn có điều gì muốn nói, cũng chỉ đứng ngoài cửa mà trò chuyện.
“Thật sự xin lỗi,” thiếu niên quả nhiên mở miệng với giọng điệu tự trách, “Hôm nay ta đã thử đi ra ngoài, nhưng vẫn không thể.”
Thích Ngọc kỳ thực cũng không quá sốt ruột. Hiện tại, nàng chỉ đơn giản là nhớ đến những hộ vệ đã ở lại ngày hôm đó. Nhưng đó là kết cục đã định sẵn, nàng không thể thay đổi, cũng chẳng cần phải vội vàng.
“Phương công tử, chỉ cần ngươi không chê chúng ta quấy rầy, ta cũng không nhất thiết phải rời đi ngay lập tức. Tuyết lớn đã phong tỏa núi rừng, vì an toàn, ngươi vẫn nên tránh mạo hiểm thì hơn.”
Phương Thượng vội xua tay, nói: “Ta tất nhiên không hề ghét bỏ phu nhân.” Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp, “Dựa vào kinh nghiệm những năm trước, nhiều nhất chỉ vài ngày nữa, con đường sẽ được khai thông.”
Thích Ngọc mỉm cười, khẽ gật đầu: “Vậy làm phiền công tử phải phí tâm thêm chút.”
Phương Thượng hành lễ với nàng, sau đó xoay người rời đi. Thích Ngọc còn nghe thấy hắn gọi với theo. “Trân Trân.”
Đến nay, Thích Ngọc đã quen với cái tên này. Nói đến duyên phận, quả thật kỳ diệu. Tiểu cô nương này lại có tên trùng với nhũ danh của nàng.
Nàng nhìn thấy Phương Thượng đưa tiền cho tiểu cô nương. Chắc hẳn, như những lần trước, hắn nhờ nàng ấy đến chỗ đồ tể trong thôn để đổi ít thịt về.
Trong thời gian nàng và Thu Dung ở đây, hai huynh muội này quả thực đã dốc lòng chăm sóc các nàng. Từ chỗ ăn ở đến mọi thứ, họ đều dành cho nàng những gì tốt nhất có thể.
Thu Dung cũng nhìn thấy động tác Phương Thượng dúi tiền cho Phương Trân. Biểu cảm trên mặt nàng có chút phức tạp: “Sớm biết thế này, hôm đó nên thưởng nhiều hơn một chút. Nhìn họ, thật sự trông đáng thương.”
Lời nói mang theo chút hụt hẫng.
Không chỉ vậy, vì quá nghèo khó, y phục mà họ đổi cho nàng và Thu Dung đều là những bộ cũ kỹ, không biết lôi từ đâu ra. Những bộ y phục ấy dính đầy vết máu từ trước, thật sự không thể mặc được nữa.
Y phục không đủ ấm, lại thoang thoảng một mùi kỳ lạ.
Bản thân Thu Dung thì có thể chịu đựng, nhưng nàng thực sự không nỡ để Thích Ngọc phải chịu đối đãi như vậy.
“Nhiều một phân hay thiếu một phân, đều là duyên phận định sẵn.” Thích Ngọc đáp. Về phần nợ ân tình hôm nay, ngày sau nàng sẽ tìm cách báo đáp chu đáo.
Nói xong, Thích Ngọc thử cử động eo mình. Vài ngày trước, Phương Thượng đã tìm một lão lang trung trong thôn đến xem cho nàng, kê thuốc để chườm nóng.
Phải nói, thuốc ấy hiệu quả bất ngờ. Hôm nay, nàng cơ bản đã có thể cử động được.
Chỉ có Thu Dung, mỗi khi thấy nàng động đậy, lại lo lắng đến đại kinh tiểu quái: “Phu nhân, ngài ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng bản thân. Lang trung nơi này, ai biết được trình độ thế nào…”
“Ta hiểu rõ.” Thích Ngọc trấn an.
Nàng lại thử cử động thêm lần nữa, cảm thấy ngày mai có lẽ đã có thể tự mình đứng dậy.
*
Phần lớn thời gian ở đây, Phương Trân thường ở trong phòng Thích Ngọc, đạp guồng quay tơ dệt vải, hoặc thêu một chiếc khăn tay. Tay nghề của nàng ấy, Thích Ngọc trước đây đã từng thấy qua. Nay tận mắt chứng kiến, nàng vẫn không khỏi kinh ngạc, thầm khen ngợi.
Quả là một hạt giống tốt.
Chỉ là tiểu cô nương lại ngượng ngùng, vội giấu chiếc khăn tay ra sau lưng.
“Thêu không đẹp, phu nhân đừng nhìn.”
Thích Ngọc mỉm cười: “Sao lại không đẹp?” Nàng có chút tò mò, hỏi Phương Trân: “Huynh trưởng ngươi làm gì?”
Phương Trân vừa tiếp tục thêu, vừa đáp: “Ca ca ta là người đọc sách!”
Thích Ngọc không hỏi thêm, nhưng Thu Dung ở bên cạnh đã xen vào: “Vậy đã thi đậu lấy công danh chưa?”
Câu hỏi vừa thốt ra, ánh sáng trong mắt Phương Trân lập tức ảm đạm đi.
Thu Dung lập tức biết mình đã hỏi sai.
Cũng phải, nếu đã đậu tú tài, nhà này hẳn không đến mức khốn khó như vậy.
Im lặng một lúc, tiểu cô nương dường như không kìm được, lên tiếng biện giải cho huynh trưởng: “Kỳ thực, ca ca vốn không thích đọc sách. Chỉ vì đó là di nguyện của phụ thân, nên huynh ấy mới bắt đầu học hành.”
Thích Ngọc thuận theo lời nàng, tiếp lời: “Thì ra là vậy. Huynh trưởng ngươi thông minh như thế, nếu thật sự dốc lòng học tập, công danh chỉ là chuyện sớm muộn.”
Lời này chạm đúng tâm tư của Phương Trân. Nàng ấy lập tức nở nụ cười tươi tắn: “Đúng vậy.”
*
Lại ở thêm hai ngày, Thích Ngọc đã có thể đi lại bình thường.
Lần đầu tiên nàng bước ra ngoài sân, ngắm nhìn khung cảnh thôn xóm bên ngoài.
Nhà cửa nơi đây phân bố thưa thớt. Nhà Phương gia nằm ở lưng chừng núi, không có hàng xóm nào quá gần, từ đây còn có thể nhìn xuống cả thôn.
Thu Dung đi cùng Phương Trân để xem đường. Không phải nàng không tin tưởng người ta, nhưng nàng muốn tự mình xác nhận, tận mắt thấy rằng thật sự không thể ra ngoài, mới có thể an tâm.
Thích Ngọc đứng một mình, ngắm nhìn thôn làng trước mắt.
Tuyết trắng xóa phủ kín mái nhà của từng hộ dân. Lúc này là buổi trưa, thời điểm nấu cơm, nên khói bếp từ nhiều nhà bay lên. Trên đường, còn thấy từng nhóm năm ba người đang quét tuyết.
Lạnh, thật sự rất lạnh. Hơi thở hít vào mang theo cái se sắt, nhưng chẳng hiểu sao, so với mùi hương ấm áp trong Tề phủ, lại khiến nàng cảm thấy thư thái hơn.
Ban đầu, nàng còn lo lắng cho Chiêu nhi. Nhưng giờ đây, nỗi lo ấy dần tan biến. Càng nhiều hơn, là cảm giác như nàng cuối cùng cũng được thở phào, thoát khỏi những ân oán lằng nhằng, những thù hận và trách nhiệm đè nặng trong lòng.
“Phu nhân?”
Giọng nói từ phía sau khiến Thích Ngọc giật mình quay lại. Nàng nhìn thấy Phương Thượng, không biết từ đâu trở về, trên lưng cõng một bó củi.
Trong mắt nữ nhân còn vương chút mê mang và u buồn chưa kịp tan đi. Nàng đứng đó, bộ y phục vải thô màu xám bạc, nhưng lại được nàng mặc như thể một tiên tử thoát tục.
Nhìn thấy nàng như vậy, đầu óc Phương Thượng trong khoảnh khắc trống rỗng, quên mất mình định nói gì: “Cái kia…” Những lời vô nghĩa dường như tự động tuôn ra. Mãi đến khi bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Thích Ngọc, hắn mới bừng tỉnh, suy nghĩ trở lại bình thường. “Ngài sao lại ra đây một mình? Vết thương trên người đã ổn chưa?”
Hắn vừa nói, vừa nhân lúc đặt bó củi xuống mà che giấu vẻ lúng túng.
Thích Ngọc không nghĩ ngợi nhiều: “Đã không còn đáng ngại. Thời gian này, thật sự làm phiền công tử.”
“Ngài xem ngài,” Phương Thượng cười ha hả, “Lại nói phiền toái gì chứ, chẳng phiền chút nào.”
Cả hai rơi vào im lặng. Phương Thượng không biết nên nói gì, cảm thấy hơi lúng túng. Suy nghĩ một chút, hắn chủ động hỏi: “Phu nhân ở đây lâu như vậy, người nhà chắc hẳn đang rất lo lắng.”
Chiêu nhi chắc chắn đang lo lắng, Thích Ngọc nghĩ vậy. Nhưng rồi nàng lại nghĩ đến Tề Văn Cẩm. Hắn sẽ phản ứng ra sao? Trong khoảnh khắc, nàng thoáng qua vài suy đoán, nhưng rất nhanh thu lại suy nghĩ.
“Chắc là nên lo lắng.” Nàng đáp nhẹ nhàng, rồi chủ động đổi đề tài: “Nghe Trân Trân nói, ngươi đang chuẩn bị cho khoa cử.”
Vẻ thong dong vừa trở lại trên mặt Phương Thượng lập tức trở nên mất tự nhiên. Hắn thấp giọng oán trách: “Nha đầu đó sao cái gì cũng nói bậy?” Nhưng rồi vẫn phải trả lời Thích Ngọc: “Xác thực là vậy. Chỉ là tiểu sinh thật sự xấu hổ.”
Phương Trân rất kính yêu huynh trưởng. Trước mặt nàng ấy, Thích Ngọc tất nhiên không nói nhiều. Nhưng giờ đối diện với chính người trong cuộc, nàng mới nói thêm đôi câu: “Công danh tuy tốt, nhưng nếu thực sự không đi được con đường này, chi bằng đổi sang một lối khác.”
Nàng nói rất cẩn thận.
Bản thân Thích Ngọc xuất thân từ gia đình thương nhân, nên việc từ bỏ con đường học hành làm quan đối với nàng là điều dĩ nhiên. Nhưng nàng cũng biết, không phải ai cũng nghĩ như vậy.
Trong mắt Phương Thượng thoáng hiện một tia giãy giụa.
Ngay sau đó, hắn cười khổ nói: “Phụ thân vì ta không nên thân mà ôm hận qua đời. Nếu ta… Làm sao không phụ lòng người.”
Hắn vẫn còn nhớ ánh mắt thất vọng của phụ thân. Người tin tưởng hắn sẽ có tiền đồ lớn, dốc hết sức lực gia đình để hắn đọc sách. Nhưng bản thân hắn…
“Ta thì lại nghĩ,” Thích Ngọc nhìn về phía ngôi nhà nhỏ rách nát của Phương gia, “Người còn sống, so với người đã khuất, quan trọng hơn nhiều. Trân Trân cũng sắp đến tuổi thành thân. Trưởng huynh như phụ thân, nếu ngươi không thể làm chỗ dựa cho nàng ấy, vậy làm sao cho phải?”
Lời nói như mũi dao đâm vào lòng Phương Thượng, khiến hắn đau nhói: “Phu nhân thật sự cho rằng, người còn sống quan trọng hơn người đã khuất sao?”
Hắn rõ ràng đang lặp lại lời Thích Ngọc, nhưng chẳng biết vì sao, đối diện với câu hỏi này, nàng lại không thể mở miệng đáp lại.
Cả hai đều nhận ra đề tài này quá trầm trọng.
“Xin lỗi,” Phương Thượng cúi đầu, “Chuyện của ta, không nên đem trách nhiệm lựa chọn đặt lên vai phu nhân.”
Đúng vậy, lựa chọn không chỉ là quyền lợi, mà còn là trách nhiệm. Nếu ngày sau hối hận, sẽ phải chịu sự oán trách.
Thích Ngọc không tiếp tục đề tài này. Nàng bước lên hai bước, nhìn về con đường uốn lượn phía xa, thuận miệng hỏi: “Con đường này dẫn đi đâu?”
“Ừm,” Phương Thượng lấy lại tinh thần, tiến tới chỉ cho nàng, “Đây cũng là đường ra khỏi thôn. Nhưng lối này hẻo lánh, con đường chính còn có người trong thôn cùng khai thông. Còn con đường nhỏ này, không ai quản lý. Trước khi tuyết tan, đừng mong đi qua được.”
Quả nhiên như hắn nói, trên nền tuyết không có bất kỳ dấu vết người qua lại.
Thích Ngọc nhìn mảnh tuyết trắng sạch sẽ, thoáng thất thần. Nếu… cứ thế rời đi thì sao?
Ý nghĩ ấy đột nhiên lóe lên trong đầu nàng.
Cứ thế rời đi, bỏ lại Thích gia, Tề gia, Tề Văn Cẩm, cả Chiêu nhi, không nghĩ ngợi gì nữa.
Tất cả, đều buông bỏ.
Áp lực đè nặng bấy lâu khiến ý nghĩ này, một khi đã xuất hiện, liền bùng lên mãnh liệt. Nàng thậm chí bất giác bước một chân ra, nhưng chưa kịp bước tiếp, đã nghe phía sau truyền đến một loạt tiếng ồn ào.
Thích Ngọc quay người nhìn lại.
Cách đó không xa xuất hiện một đám người, có dáng vẻ thôn dân, cũng có người từ kinh thành đến. Trong đám đông, nàng lập tức nhận ra một nam nhân dẫn đầu.
Tề Văn Cẩm vốn đi sau hai bước, dẫn theo thôn dân mở đường. Nhưng khi ánh mắt nàng chạm vào hắn, nàng thấy hắn đột nhiên tăng tốc, hai bước đã vượt qua đám người, tiến thẳng về phía này.
Hắn không chạy, thậm chí còn cách một khoảng, chưa đủ để thấy rõ biểu cảm trên mặt. Nhưng mơ hồ, nàng cảm nhận được một cơn bão tố sắp ập đến.
Thân thể Thích Ngọc bất giác căng cứng.
Rời đi, vốn chỉ là ý nghĩ nhất thời. Nhưng giờ đây, nó hóa thành sự hối tiếc. Hối tiếc vì sao nàng không sớm nảy ra ý định ấy, không sớm… thật sự rời đi.
Nàng vô thức lùi lại một bước.